XtGem Forum catalog
Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa

Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 21
5 sao 5 / 5 ( 77 đánh giá )

Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa - Chương 4

↓↓
Cách Võ Đang vài trăm dặm có một thị trấn nhỏ gọi là Hổ Đầu Tập. Có lẽ vì ngoài trấn có một ngọn đồi trông xa giống như đầu cọp. Vân Long ghé vào một tửu quán để ăn trưa và cho ngựa nghỉ ngơi. Tuấn mã của chàng chẳng phải dòng dõi danh câu như Hãn Huyết hay Ô Vân Cái Tuyết. Bề ngoài của nó còn có vẻ hơi xấu xí, những vết loang lổ đem trắng trên thân càng làm nó khác hẳn những giống ngựa quý thường được ca tụng. Nhưng lẽ nào Tài Thần lại tặng cho quý tử của mình con ngựa tầm thường đến thế ? Đúng vậy, chú ngựa này được mua với giá ngàn lượng vàng từ một mục trường xa xôi ngoài quan ngoại. Hình dáng nó không tuấn vĩ nhưng sức đi ngàn dặm, khi cần cứu mạng chủ thì nhanh như gió. Tính thông linh tuyệt vời, chỉ nghe tiếng húyt sáo là đến ngay. Tài Thần tặng Vân Long con ngựa non này lúc chàng tròn mười tuổi. Bảy năm trời quấn quít không rời, người và ngựa gần gủi như đôi bạn. Vân Long vẫn thường gọi nó là Phong nhi, nghĩa là ngọn gió.


Vân Long dặn dò tửu bảo chăm sóc ngựa rồi lửng thửng bước vào quán. Đây là nơi dừng chân của khách thương hồ nên đặc biệt rộng rãi. Theo thói quen, chàng chọn một bàn gần cửa sổ cho mát. Vân Long bảo tiểu nhị tùy tiện dọn lên vài món và một bình rượu ngon. Huyền Hạc Thượng Nhân vẫn thường bắt chàng hầu rượu nên tửu lượng của chàng cũng thuộc vào loại khá.


Chay tịnh lâu ngày nên dù món ăn không lấy gì làm đặc sắc, chàng cũng cảm thấy ngon. Mới uống được vài chén, Vân Long chợt nghe tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe, tiếng thét ngựa dừng lại. Một đoàn người nhễ nhại mồ hôi kéo nhau vào, họ đặt vũ khí xuống bàn, thét gọi tiểu nhị:


- Tửu bảo đâu, mau đem cơm rượu ra đây, chúng ta ăn xong phải lên đường ngay.

bạn đang xem “Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lão chủ quán vui mừng khúm núm lại chào hỏi:


- Chà ! Lâu lắm tổng tiêu đầu mới đi qua đường này. Xin cứ yên tâm, chỉ trong chốc lát sẽ có đầy đủ thôi.


Chàng nghe lão nói, nhìn ra cửa thấy có một xe ngựa căm tiêu kỳ thêu hình một con rồng đang bay, mặt kia có bốn chữ "Phi Long Tiêu Cục". Chàng chăm chú quan sát tổng tiêu đầu, thấy ông thấp lùn, râu hùm hàm én, lưng đeo giới đao trông rất oai vệ. Ngày còn ở nhà chàng đã từng nghe các thuộc hạ của Tài Thần nói đến Phi Long Kim Đao Dư Bằng, đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, đường Phục Hổ Đoạn Môn Đao lẫy lừng thiên hạ. Chàng cũng là đệ tử Thiếu Lâm nên sinh thiện cảm. Trước khi rời Võ Đang, Huyền Hạc dặn chàng đừng để lộ tông tích là con của Tài Thần, sợ sau này liên lụy đến Đào gia trang. Vân Long nghỉ cho mình một tên giả là Tiêu Long Vân, vốn vì Huyền Hạc mang họ Tiêu, còn Long Vân là đảo lại của Vân Long. Huyền Hạc xuâát gia tu đạo từ nhỏ, không con cái nên ông rất xúc động khi thấy đồ nhi mang họ của mình.


Chàng đã ăn xong, thấy đám tiêu sư chuẩn bị khởi hành, liền đến gần Dư Bằng, chắp tay vái chào :


- Tiểu sinh nghe tiếng Dư tổng tiêu đầu trượng nghĩa đã lâu. Nay muốn xin tháp tùng để nương nhờ che chở trên đường thiên lý.


Làm nghề tiêu cục, lúc nào họ Dư cũng phải cảnh giác, nhưng thấy Vân Long nghi biểu khác phàm, văn nhã yếu đuối như một anh chàng mọt sách nên an dạ. Ông chắp tay đáp lễ:


- Không dám, công tử quá khen, nếu không chê xin mời cùng thượng lộ.


Chẳng hay công tử quê quán ở đâu ?


- Tiểu sinh họ Tiêu tên Long Vân, quê ở phủ Hà Nam. Gia phụ buốn bán chợ nhỏ ở chân núi Thiếu Thất.


Vân Long học nghệ Ở phủ Hà Nam hơn hai năm nên chàng bắt chước khẩu âm địa phương rất giống. Dư Bằng cũng quê ở Hà Nam, nên mừng rỡ nắm tay Vân Long cười nói:


- Tha hương ngộ cố tri. Tại hạ cũng nguyên quán Hà Nam, học nghệ Thiếu Lâm, sau dời qua Khai Phong lập nghiệp.


Dư Bằng ra lệnh lên đường. Nhìn thấy ngựa của Vân Long, lão mỉm cười:


- Tiêu công tử tuấn nhã hơn người mà lại cởi con ngựa xấu xí này e không xứng.


Vân Long cười đáp:


- Quân tử không bỏ bạn thưở hàn vi. Con ngựa này đã theo tiểu sinh lâu ngày nên không xa được.


Dư Bằng cười thầm anh chàng hủ nho, mở miệng ra là nói chuyện thánh hiền.


Đoạn đường này từ xưa vẫn thanh bình nên các tiêu sư cũng chẳng phòng bị làm gì.


Dư Bằng càng nói chuyện càng thêm cảm phục kiến thức uyên bác của Vân Long. Từ giờ trở đi chúng ta tạm gọi là Tiêu công tử. Chàng kiến giải điều gì cũng thông suốt, hợp lý. Mãi mê trò chuyện đã qua khỏi Hổ Đầu sơn, vừa đến cánh rừng thưa, bổng đâu có tiếng thét kinh hồn:


- Dừng lại, muốn sống thì mau nộp cho nhị vị lão gia một trăm hai chục lượng bạc tiền mãi lộ, nếu không bọn ta sẽ cướp sạch xe tiêu.


Dư Bằng và đám tiêu sư giật mình nhưng lại cảm thây có điều kỳ lạ, khôi hài. Chưa hề có bọn cường đạo nào lại đòi bạc lẻ cả. Hơn nữa, đã dám chặn xe tiêu của Phi Long Tiêu Cục mà chỉ đòi có hơn trăm lượng, hoá ra chẳng quá rẻ hay sao ?


Vân Long cảm thấy thích thú, thúc ngựa theo Dư Bằng tiến lên phía trước xem sao.


Thì ra có hai đại hán thân hình khôi vĩ, cao hơn người thường cả cái đầu, quần áo rách rưới, mặt bịt bằng một tấm vải cũ, trông dáng giống ăn mày hơn là cường đạo.


Nhưng nhìn cây phong ma đồng côn nặng không dưới tám mươi cân trong tay họ ai cũng kinh tâm. Dư Bằng vòng tay hỏi lớn:


- Chẳng hay nhị vị hảo hán hùng cứ ở núi nào để Dư Bằng này đến bái sơn.


Cường đạo bên phải dương dương tự đắc nói:


- Anh em ta trấn giữ Hổ Đầu Sơn đã hơn hai mươi năm nay.


Giọng nói của y rõ ràng còn rất non nớt, vậy hoá ra y ở đây từ hồi mới sinh ?


Dư Bằng mỉm cười hỏi tiếp:


- Xin hỏi nhị vi tại sao lại cần số lẻ hai mươi lượng làm gì ? Quy củ giang hồ chỉ có một trăm lượng thôi.


Cường đạo bên trái ngẩn người gải đầu ấp úng nói:


- Như vậy thì⬦ coi như chúng ta xin thêm hai mươi lượng nữa có được chăng?


Nghe hắn nói xong, cả đám tiêu sư ôm bụng cười. Vân Long cũng không nén được.


Thế gian chưa hề có bọn sơn tặc nào dễ thương đến thế.


Dư Bằng mỉm cười bảo hai sơn tặc:


- Trong đạo nghĩa giang hồ, lượng bạc không phải là lớn, nhưng nếu thế thì còn gì thanh danh của Phi Long Tiêu Cục nữa. Vậy xin nhị vị hãy đánh thắng cây Kin Đao này rồi tại hạ sẽ dâng bạc.


Hán tử bên trái quay qua tên bên phải hỏi:


- Đại ca tính sao, đệ xuất thủ nhé ?


Thì ra hán tử hơi cao hơn là anh. Hắn gật đầu:


- Nhị đệ ra tay đi, nhưng không được đả thương người. Mẫu thân biết được sẽ đánh chúng ta đấy.


Họ đối đáp với nhau như chổ không người. Bọn Vân Long càng thêm tức cười.


Đánh nhau mà không cho đả thương thì đánh làm gì. Hơn nữa, cây phong ma đồng côn kia đụng vào ai là tan xương nát thịt, làm sao tránh được ?


Hán tử được gọi là nhị đệ hăm hở bước tới nói với Dư Bằng:


- Đại ca ta đã dặn rồi, vậy ngươi cũng không được đả thương ta nghe chưa ?


Bọn tiêu sư một lần nữa lại ôm bụng cười, rơi cả vũ khí. Hán tử bịt mặt than hình to lớn, thô kệch nhưng thân pháp nhanh nhẹn phi thường, thanh phong ma đồng côn cuốn tới như bảo táp. Dư Bằng rúng động vội đem toàn lực trổ tuyệt nghệ Phục Hổ Đoạn Môn Đao. Hán tử thần lực ghê hồn, mỗi lần vũ khí chạm nhau là Dư Bằng nghe cánh tay tê rần, biết mình không địch lại tên sơn tặc ngây ngô này. Nhưng vì thanh danh bao năm không dám buông đao. Hán tử đánh lâu không thắng nổi xung vận toàn lực đánh chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh, khí thế như núi đổ. Dư Bằng không còn cách né tránh đành hai tay nắm chặt kim đao đỡ lấy. Tiếng thép ngân dài, thanh kim đao văng khỏi tay Dư Bằng cắm xuống đất. Lão ôm lấy hổ khẩu, lùi lại đau đớn nói:


- Không ngờ hôm nay Dư mỗ lại bại dưới tay ngươi. Từ nay ta sẽ giải tán tiêu cục về ẩn dật cho xong.


Đại hán nghe xong hớt hải bảo:


- Không được, ta không cần ông phải giải tán tiêu cục, ta chỉ cần lượng bạc là thôi.


Dư Bằng dỡ khóc dỡ cười, quay lại bảo phó tổng tiêu đầu Thiểm Điện Chưởng Bành Sâm lấy bạc giao cho đại hán. Vân Long đã có chủ ý trong đầu nên xuống ngựa bước đến nhặt kim đao trao cho lão và nói:


- Dư lão chớ buồn, thắng bại là lẽ thường trong võ lâm. Hán tử kia thần lực thiên sanh, giang hồ mấy ai tránh được ? Xin để tiểu sinh dàn xếp vụ này.


Dư Bằng thấy chàng rút kim đao đang cắm sâu vào nền đất cứng một cách nhẹ nhàng, ông mới biết mình đã lầm. Chàng thư sinh này quả là thâm tàng bất lộ. Ông gật đầu, nhận đao, đứng sang bên chờ xem.


Vân Long bước đến gần đại hán cười nói:


- Các hạ có muốn kiếm thêm vài trăm lượng nữa không ? Ta muốn đấu thử với các hạ vài chiêu. Nếu thua ta mất cho các hạ lượng, còn thắng ta chỉ xin lấy phần lượng của Dư lão mà thôi.


Hán tử mừng rỡ chạy lại thương lượng với đại ca. Hắn nghĩ chàng chỉ là một thư sinh yếu đuối nên kiếm thêm lượng cũng dễ dàng thôi. Nhưng ngờ đâu đại ca hắn khôn ngoan hơn nhiều, hắn suy nghĩ một lát rồi nói:


- Không được, lượng này ta đã nắm trong tay, tội gì phải đem ra đánh cuộc, lỡ thua thì biết kiếm ở đâu ? Hơn nữa mẫu thân ta vâãn dạy đừng coi thường các thư sinh yếu đuối. Hình như phụ thân ta ngày xưa cũng là một thư sinh như ngươi vậy.


Nêáu ngươi thật tình muốn lãnh giáo thì phải chấp cả hai anh em ta.


Dư Bằng và bọn tiêu sư dù đang khổ tâ cũng không nén được cười. Hai tên hộ pháp ngốc nghếch này mà là con của một thư sinh thì ai mà tin được. Hơn nữa, hắn còn bắt Vân Long phải chấp cả hai anh em hắn liên thủ thì còn gì là đạo lý nữa.


Nhưng nào ngờ Vân Long vẫn điềm nhiên đáp:


- Được ! Nếu thua, ngoài số bạc anh em ngươi phải đến xin lỗi Dư tổng tiêu đầu.


Hai hán tử thấy chắc ăn mừng rỡ gật đầu lia lịa.


- Ta bằng lòng. Ngươi dùng binh khí gì ?


Vân Long giơ hai bàn tay nhỏ nhắn, trắng muốt ra. hai tên ngốc này thấy chàng tay không lại càng chắc ăn, an ủi chàng:


- Bọn ta hứa sẽ không giết ngươi đâu.


Cả hai nào biết gì về qui củ giang hồ, nói đánh là đánh, hai thanh phong ma đồng côn như cuồng phong ập đến. Vân Long phiên thân thoát khỏi, chổ chàng đứng bị khoét thành một lổ lớn. Mọi người toát mồ hôi lạnh. Hai hán tử đập một côn xuống nền đất cứng tay cũng tê chồn, liền dừng lại nói:


- Ngươi cứ trốn tránh như vậy thì còn gì là giao đấu nữa ? Bọn ta đánh xuống đất đau cả bàn tay. Nếu ngươi không dám tiếp chiêu thì cứ chịu thua, bằng không anh em ta bỏ cuộc, chẳng đánh cá nữa.


Vân Long cười gật đầu, chàng vung song chưởng tấn công liên miên bất tuyệt, chiêu nọ tiếp chiêu kia với tốc độ kinh hồn. Bàn tay chàng thiên biến vạn hoá bám vào các đại huyệt hai hán tử. Thiểm Điện Chưởng nổi danh về đánh nhanh mà cũng phải lắc đầu thán phục. Hai thanh phong ma đồng côn không còn cách nào thi triển được, mới xuất nửa chiêu đã phải bỏ dỡ để cứu lấy một chổ hiểm yếu nào đó. Được năm mươi hiệp, hai hán tử xuất hạn dầm dề, bị dồn thối lui cả chục bước. Cuối cùng không chịu nỗi, tung người nhảy ra, giận dỗi nói:


- Không được, bàn tay ngươi có ma thuật, anh em ta không phục. Có giỏi thì hãy đấu bằng kình lực, nếu ngươi thắng được thì anh em ta mới chịu thua.


Bọn tiêu sư thấy họ nói ngang liền nhao nhao phản đối. Vân Long xua tay bảo:


- Không sao, ta đồng ý, các ngươi muốn so tài bằng cách nào?


Hai anh em ngốc tử thì thầm bàn tán, lát sau lão đại hớn hở nói:


- Bây giờ anh em ta vẽ vòng tròn, ngươi một bên, anh em ta một bên, lấy hai thanh đồng côn này làm vật truyền lực. Bên nào bị đẩy rảkhoi vòng coi như thua.


Mọi người lắc đầu tức giận trước đề nghị vô lý ấy. Nhưng Vân Long chợt nhớ đến một đoạn trong Giáng Ma Chân Giải về công phu Tá Lực Đả Lực nên không hề sợ hãi. Chàng gật đầu ưng thuận.


Hai hán tử mừng rỡ vẽ ngay vòng trên mặt đất. Không cần tinh ý cũng thấy họ vẽ vòng của đối thủ nhỏ hơn. Hai ngốc tử dứng vào vòng cùng đưa một đầu đồng côn cho chàng nắm.


Bành Sâm đếm nhất, nhị, tam hai bên bắt đầu ra sức. Vân Long đọc thầm khẩu quyết trong đầu rồi vận dụng. Quả nhiên luồng lực đạo của hai anh em họ bị Vân Long chi phối cho đối chọi với nhau. Chỉ sau một tuần trà, hai đại hán đã mệt nhoài.


Vân Long bèn vận thần công hất chúng bay ra khỏi vòng. Hai hán tử không còn dám nói ngang, lủi thủi đứng lên định rút lui. Vân Long gọi lại:


- Này các ngươi chưa tạ tội cùng Dự tổng tiêu đầu mà.


Hai tên sơn tặc quái dị này ủ rủ đến trước mặt Dư Bằng, vái ba vái nói rằng:


- Anh em tôi xin tạ lỗi với tổng tiêu đầu.


Dư lão được cứu vãn thanh danh nên vui trong dạ, nói:


- Không sao, không sao.


Anh em hán tử định bỏ đi thì Vân Long bảo:


- Khoan đã, hai ngươi hãy nói thật cho ta biết vì sao cần số bạc này. Ta biết bọn ngươi vốn không phải là kẻ xấu. Nếu quả thật sự cần thiết ta sẽ tặng cho vài trăm lượng.


Hai hán tử đang thất vọng ê chề, nghe chàng nói bèn quì xuống khóc nức nở như trẻ thơ:


- Mong công tử thương tình, gia mẫu lâm bệnh nặng cần số bạc trăng lượng để phục dược. Nhà nghèo biết kiếm đâu ra, nên đành dấu mặt chận đường đòi mãi lộ.


Vân Long đỡ họ dậy, anh em hán tử tháo khăn bịt mặt lộ ra hai khuôn mặt chất phác, ngây ngô nhưng trung hậu, tuổi trạc hai lăm, hai sáu. Vân Long hỏi chúng:


- Có phải lệnh đường họ Cổ, năm xưa có danh hiệu là Kim Cang Nương Tử chăng?


Anh em hán tử tròn xoe đôi mắt, lắp bắp nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Trần Thế

Trần Thế

Tác giả Mộc Phan chính là tác giả của 2 cuốn tiểu thuyết ngôn tình Ánh Sao Ban Ngày,

27-07-2016 45 chương
Trò chơi tình yêu

Trò chơi tình yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Những ngày như thế

Những ngày như thế

Tự dưng, tất cả mọi chuyện khác trôi qua, nhẹ nhàng như gió, quan trọng là giờ tất

27-06-2016
Cái mụn

Cái mụn

I. Một cái mụn bọc mọc sát khóe miệng nhưng ở vị trí không éo le cho lắm bởi nó

25-06-2016
Vì anh ấy là công an

Vì anh ấy là công an

Anh không yêu em bằng vũ trụ được... Tình yêu của anh chỉ lớn bằng đúng con người

25-06-2016