XtGem Forum catalog
Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa

Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 21
5 sao 5 / 5 ( 82 đánh giá )

Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa - Chương 2

↓↓
Từ ngày Đào gia trang theo lệnh của Phạm phu nhân thu nạo anh hùng các bộ, Phạm Phi Vân mới có nhân lực thâm nhập ngành tiền trang và vận tải. Đoàn thương thuyền của ông xuôi ngược Hoàng Hà, Dương Tử mà không sợ bị cướp bóc.


Thực ra Đào ký vẫn có những khoản giúp đỡ nhất định với các bang hội lớn nhỏ, ông là người trọng nghĩa khinh tài nên ai ai cũng tôn kính. Công việc kinh doanh lên như diều gặp gió, xuôi chèo mát mái nên ông rất bận rộn. Viịc nuôi dạy công tử Vân Long giao cho Hà tổng quản và phu nhân.


Phạm công tử anh tuấn phi phàm thừa hưởng của phụ thân nét đường chính uy nghi, thận trọng và của mẹ tính thông minh tuyệt đỉnh. Mười bốn tuổi đã lào thông kinh sử, tứ thư ngũ kinh, bách gia chư tử. Học một biết mười nhưng tính tình điềm đạm ít nói, khiêm tốn và nhân hậu. Cả những gia đinh cũng vô cùng quí mến chàng.


Vân Long ít khi giận nhưng đôi lúc không vừa ý, mắt chàng cũng đổi màu xanh biếc như Nam Cung Sương. Chẳng mấy ai biết được điều này.

bạn đang xem “Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Công tử ở trong một toà tiểu viện chung quanh có trúc, có mai và các loài hoa đẹp. Chàng ở đây học tập và ngâm vịnh. Theo lệnh Nam Cung Sương, Hà tổng quản đã huy động mạng lưới Đào ký cả nước tìm mua cho bằng được những dược thảo quí. Và từ nhỏ, Vân Long đã được mẹ tắm cho bằng thứ nước đặc phương ấy.


Đúng định kỳ, chàng phải uống thơm tho nhưng rất đắng.


Đào gia nhất mạch đơn truyền nên trang chủ không muôán con mình dấn thân vào ân oán võ lâm, Nam Cung Sương chỉ cười bảo:


- Chỉ sợ sau này tướng công không thể ngăn cản nó đó thôi. Kiếp vận giang hồ đã ứng vào con mình. Nhưng chàng đừng lo, chỉ có cát mà không có hung hiểm gì đâu.


Đào trang chủ không hiểu nhưng ông chẳng hỏi thêm. Phạm phu nhân cũng không ép con phải luyện võ công, nàng chỉ chuyện trò phân tích những lề lối, quy củ và thủ đoạn xảo quyệt trong giang hồ. Vân Long cũng thường lui tới khu hậu viện, nơi cư trú của các hảo hán. Chàng chuyện trò cùng họ và thu thập rất nhiều kiến văn. Họ biết mẹ chàng là ai nên không dám lên tiếng truyền thụ võ công cho chàng mà chỉ giả như đang tập luyện, ôn lại võ công để phòng khi hữu dụng.


Những tuyệt kỹ phòng thân, chiêu thức thủ mạng được múa rất chậm và với trí nhớ tuyệt luân, Vân Long đã vô tình thâm nhập tất cả. Trong chỉ có hai năm, các cao thủ không còn gì để dạy chàng nữa. Cả Hà tổng quản cũng dốc túi truyền cho chàng ba mươi sáu đường Sưu Hôàn Thủ. Năm ấy chàng mới vừa mười lăm tuổi.


Một hôm Nam Cung Sương đến thư phòng của con và bảo:


- Mẹ biết con say mê võ học và căn cơ của con rất thích hợp để luyện võ.


Những gì con học được của các thúc bá, rất hữu dụng sau này. Nhưng đấy cũng chỉ là vỏ ngoài của võ học, phần cốt lõi tinh yếu sẽ đến lúc có người truyền thụ. Võ công của ngoại con siêu quần bạt tụy nhưng lại không thích hợp với nữ nhân nên ta không luyện được. Nay mẹ sẽ dạy cho con môn khinh công và ám khí, đó là tuyệt kỹ gia truyền mà ta đắc ý nhất.


Vân Long vui mừng cảm tạ và từ đó ngày nào chàng cũng theo mẫu thân vào khu rừng sau trang viện để luyện tập. Lăng Vân Tiên Tử quả danh bất hư truyền, khinh công nàng độc bộ võ lâm, thủ pháp ném ám khí kỳ tuyệt thiên hạ. Vì chưa luyện qua nội công tâm pháp nên chàng chỉ ỷ vào khí lực thiên sinh mà Nam Cung Sương đã âm thầm bồi dưỡng từ khi chàng còn nhỏ. Vân Long hỏi mẹ sao không dạy nội công cho chàng thì bà trả lời:


- Đường lối luyện chân khí của mẹ chỉ thích hợp với nữ nhân. Sau này khi con học được tâm pháp chính tông thì võ công mới mong đến mức tuyệt đỉnh được.


- Nhưng ai sẽ dạy con ?


Nam Cung Sương cười bí ẩn:


- Rồi Long nhi sẽ biết.


Vài hôm sau nhân còn ba tháng là đến ngày phật đản, Phạm phu nhân bàn với trang chủ:


- Tướng công, chàng cũng biết thiếp tinh thông bốc dịch, biết trước rằng con mình không thể đứng ngoài vòng ân oán giang hồ. Hơn nữa bật trượng phu nhậm trọng nhi đạo viễn, sao có thể trốn bổn phận với thiên hạ ? Long nhi sau này sẽ là cột chống đỡ cho toà nhà võ lâm và cả an nguy của giang san. Chàng vốn là bậc thượng trí chắc cũng hiểu được lòng thiếp?


Đào trang chủ vốn tuyệt đối tin tưởng Nam Cung Sương nên vội nói:


- Ta biết nàng yêu thương Long nhi không kém gì ta, nếu quả là kiếp vận này cần đến Long nhi sao ta có thể hẹp hòi.


- Cảm tạ tướng công đã tin yêu tiện thiếp. Nay đã đếnluc Long nhi phải xa nhà để thụ giáo võ học thượng thừa. Ngày mai, xin tướng công truyền Hà Tổng quản xuất ra hai vạn lượng vàng giao cho Long nhi và một số cao thủ lên đường đến Thiếu Lâm Tự. Long nhi sẽ học nội công tâm pháp của nhà Phật và sau đó sẽ lên Võ Đang sơn luyện kiếm.


Sáng hôm sau Long nhi được mẫu thân gọi đến :


- Long nhi, ta giao cho con hạt niệm châu này, khi đến Thiếu Lâm Tự, cúng dường cho chùa một vạn lượng vàng để trùng tu đại điện. Con sẽ giao vật này cho phương trượng, xin được làm đệ tử tục gia và học võ công. Sau một năm, ta tin rằng con sẽ thành công. Con hãy đến Võ Đang sơn, đưa thanh tiểu kiếm này cùng một vạn lượng vàng cho Huyền Hạc đạo trưởng và xin học kiếm pháp. Khi nào xong con mới được trở về nhà.


Long nhi nửa mùưng nửa lo, chàng vốn từ lâu đã kaho khát được đi xa đêå thưởûùng thức các danh lam thắng cảnh và thu thập kiến văn. Nhưng chàng vẫn lo vì sợ huyên đường ở nhà không ai sớm hôm kề cận.


Phạm phu nhân truyền Hà tổng quản cho gọi anh em họ Hải lên nhận lệnh. Lát sau, hai đại hán áo đen bước vào, kính cẩn ứng hầu.


Hải thị huynh đệ vốn là hảo hán đất Sơn Đông, tính tình thẳng thắn cương liệt, không chịu được chính sự hà khắc của tuần phủ Sơn Đông nên bỏ nhà đi làm cường đạo, chuyên đánh cướp bọn cường hào ác bá, tham quan ô lại rồi lấy của cải chia cho người nghèo.


Cách đây hơn năm, tuần phủ Sơn Đông truy sát ráo riết, anh em họ Hải bỏ xứ bôn đào về Bắc Kinh. Ở đế đô không ai biết họ nhưng chổ nào cũng sum nghiêm, cấm quân, thị vệ đấy đường nên họ cũng chẳng cách nào kiếm được tiền. Lâu ngày, lộ phí mang theo đã nhẵn, buồn tình lên Ngọc Hoa Lâu uống chịu, bị đám thị vệ dưới quyền của Cửu Môn Đề Đốc vây chặt. Tưởng rằng không sao thoát khỏi cảnh lao tù và tội chém. May thay, hôm ấy Đào trang chủ và Hà tổng quản đi kiểm tra các tửu lâu nên gặp gỡ. Hà Phong là người lão luyện giang hồ, kiến văn uyên bác lại cùng quê ờ Sơn Đông nên biết Hải Thị Song Hùng. Ông thưa với trang chủ rằng:


- Anh em họ Hải là hảo hán đương thời, võ công kiệt xuất, tính tình trung hậu, việc thu nhận hai người này là chuyện nên làm.


Phạm Phi Vân đứng ngoài thấy hai người uy mãnh, khí thế khiếp người nên cũøng thầm yêu mến. Ông xuống ngựa, ung dung bước qua vòng vây của đám thị vệ. Họ cung kính dạt qua. Phi Vân và Hà Phong đi thẳng vào khách sảnh của Ngọc Hoa Lâu, nơi Hải Thị đang tử thủ. Hà Phong chắp tay thi lễ nói:


- Chẳng hay trước mặt tại hạ có phảio là Hải Thị Song Hùng ở đất Sơn Đông chăng?


Anh em họ Hải giật mình vì không ngờ có người nhận biết lai lịch của mình, nhưng vẫn giữ qui củ, chắp tay đáp:


- Chính thị là anh em mỗ. Các hạ là cao nhân phương nào, sao lại biết đến chút tiếng tăm nhỏ nhoi của bọn ta?


Hà tổng quản cười tươi:


- Chúng ta vốn là đồng hương, tại hạ họ Hà.


Ông nói xong đưa tay vẽ vào không khí thức đầu của pho Sưu Hồn Thủ. Anh em họ Hải thất kinh:


- Thất lễ, thất lễ ! Té ra ngài là Sưu Hồn Thủ Hà Phong.


Hà tổng quản quay sang đưa tay giới thiệu Phi Vân với họ:


- Ta xin giới thiệu với nhị vị, đây chính là Đào trang chủ, cũng chính là chủ nhâåncua toà tửu lầu này.


Anh em họ Hải đỏ mặt sượng sùng:


- Đắc tội thật, bọn tại hạ dù thô mãng cũng biết tiếng Tài Thần là người trọng nghĩa, nhân hậu, dám đâu vào đây ăn quịt, chẳng qua túi rỗng lòng không nên muối mặt uống chịu vài chén rượu, đem thanh đao này cầm đỡ. Nhưng chưởng quấy không chịu nên mới xảy ra xô xát. Nay gặp đại nhân ở đây, xin chịu trách phạt.


Phạm Phi Vân cười độ lượng:


- Không đánh nhau sao nhận được anh em? Nhị vị hảo hán là đồng hương của tổng quản thì cũng là người nhà thôi. Để ta quở trách chưởng quấy quá hẹp hòi nên anh hùng mới gặp nạn thế này.


Anh em họ Hải cảm động:


- Không dám, không dám ! Phi Vân bước ra ngoài bảo chưởng quầy phát cho mỗi anh em thị vệ mười lạng bạc rồi giải tán vì đây chỉ là chuyện hiểu lầm. Bọn thị vệ lương tháng chỉ vài lượng bạc trắng, nay được thưởng một lúc mười lạng nên cảm ơn rối rít.


Phi Vân mời anh em họ Hải lên lầu trên đàm đạo. Các món ngon vật lạ và rượu quí được đem ra. Hải Thị Song Hùng từ ngày lên Bắc Kinh, biết mình thiết thốn nên tằng tiện, đâu dám thưởng thức những món sang trọng, đắt tiền. Hôm nay gặp được quí nhân, lòng như mở hội, thả sức ăn uống. Phi Vân và Hà Phong chỉ ăn cầm chừng để tiếp khách.


Phi Vân không biết võ công nhưng khí độ rộng rãi, hào sảng, ở gần càng lâu càng thấy mến. Hải Thị Song Hùng thổ lộ việc mình bị truy bắt ở Sơn Đông và hoàn cảnh khó khăn hiện tại. Phi Vân nghe xong đưa ngón tay cái lên khen rằng:


- Trượng phu thay, nhị vị lúc cùng khốn mà không đổi chí, thà chịu thiếu thốn chứ không bắt nạt dân lành vô tội.


Hải Long là lão đại, nghe Phi Vân nói xong, vỗ đùi than rằng:


- Trang chủ quả là người tri âm của Hải này. Đạo nhi hữu đạo, dù có chết anh em tại hạ cũng không ức hiếp lương dân để nhục đến tổ tiên. Trang chủ là bậc đại nhân, anh em tại hạ xin đem thân nương nhờ dưới trướng, nguyện một lòng phò tá, dẫu chết không thay.


Nói xong, anh em họ Hải sụp xuống thi đại lễ, Phi Vân vui mừng đỡ họ đứng lên và nói.


- Nhị vị anh hùng cái thế, nay có lòng xin đến Đào gia làm khách khanh, chứ ta nào có đức độ gì để nhị vị tôn thờ.


Lão nhị Hảo Hổ lắc đầu nói với vẻ cương quyết:


- Mong trang chủ đừng từ chối, bọn tại hạ vì ngưỡng mộ phong thái quân tử của ngài mà quy phục chứ không phải vì miếng cơm manh áo. Hà đại ca chịu nhận thân phận tổng quản thì anh em họ Hải nào dám ở cao hơn.


Hà Phong đưa mắt ra hiệu, Phi Vân gật đầu đỡ hai người dậy:


- Thôi được, nhị vị đã quyết, ta cũng đành chịu. Chúng ta cứ về gia trang rồi sẽ tính sau.


Từ đó, Hải Thị Song Hùng trở thành hộ vệ thân tín của Phi Vân.


Nhắc lại, Long nhi thấy anh em Hải thị thì rất vui mừng vì chàng vốn thân thiết với họ, nay nếu được đi cùng thì thật tuyệt. Phạm phu nhân nhìn Hải Long, Hải Hổ, bảo rằng:


- Nhị vị là người lão luyện, võ công hơn người, nay ta giao phó công tử cho nhị vị. Trong vài năm tới, nhị vị phải hết lòng chăm sóc cho Long nhi đăng sơn học nghệ. Mọi việc, Hà tổng quản sẽ dặn dò chi tiết sau.


Hải Thị Song Hùng biết mình được giao trọng trách nên vô cùng phấn khởi:


- Xin trang chủ và phu nhân yên tâm, anh em tại hạ xin xả thân bảo vệ cho công tử.


Biết tính họ trung liệt, hứa một lời bốn ngựa khó theo, nên phu nhân rất hài lòng.


Hôm sau là ngày tốt, Đào gia trang âm thầm tiển Long nhi lên đường. Hai vãn lượng vàng được đóng hòm chở trong xe ngựa. Hải Thị huynh đệ và Long nhi cởi tuấn mã theo sau.


* * * Thường tình các bang phái võ lâm đều tìm nơi núi cao, rừng lớn để đặt trụ sở. Có lẽ họ muốn cho thêm phần cao cả, tôn nghiêm, hoặc muốn lánh xa thế tục để yên tâm tu luyện. Nhưng có một ngoại lệ, đó là Cái Bang, đại bang lớn nhất thiên hạ, đệ tử lên đến hàng vài chục vạn.mà sinh hoạt của bọn ăn mày thì không thể xa nơi phồn hoa, đô hội. Các phân đà cũng vậy.


Ngoại thành Lạc Dương có một trang viện không tráng lệ nhưng rất rộng rãi.


Toà chính viện uy nghi được vây quanh bởi một vòng phòng ốc. Tất cả đều bằng gỗ. Không có hoa viên, không có nhà thủy tạ, chỉ có sân trước rộng mênh mông làm nơi hội họp hàng kỳ. Trước cổng có tấm chiêu bài cũ bằng gỗ viết bốn chữ "Cái Bang Tổng Đà". Nơi đây, sau hơn tháng nữa sẽ tổ chức lễ mừng thượng thọ tuổi cho bang chủ là Mỹ Nhiêm Cái Hạ Khánh Dương. Thiệp mời đã gởi đi từ vài tháng trước. Các chưởng môn, long đầu, hào kiệt thiên hạ đều được mời. Đại biểu phân đà tỉnh Trung Nguyên đang lũ lượt kéo về. Khắp nơi trong thành Lạc Dương, đâu đâu cũng bàn tán về thịnh hội này. Hai mươi năm qua, dưới sự lãnh đạo của Hạ Khánh Dương, Cái Bang đã là bang hội đông đảo và hùng mạnh nhất trong lịch sử khai tông.


Nhưng chỉ trong một đêm, không hiểu do vô tình hay có bàn tay phá hoại, mà ngọn lửa quái ác đã thiêu rụi tổng đà thành bãi tro tàn. Đê tử Cái Bang liều chết cứu chữa nhưng vô vọng. Lửa bốc lên từ mọi phía cùng với ngọn gió Tây lồng lộng đã nuốt chửng mọi thứ. Pháp Cái Hà Quyết chẳng ngại tử vong, xông pha lửa đỏ, cứu lấy sổ sách, văn bản điều hành của toàn bang.


Đến sáng, ngọn lửa đã tắt. Mỹ Nhiêm Cái với bộ râu cháy xém cuøng đám đệ tử đứng nhìn cảnh điêu tàn mà khóc ròng. Kiểm điểm lại nhân lực thấy thiếu mất tám người và trọn thương gần trăm đệ tử.


Trong số tám người mất tích, nhân vật quan trọng nhất là Tài Cái Hồ Phú người nắm giữ toàn bộ ngân sách Cái Bang. Hiện trường chỉ có bảy xác, không có ai mâäp mạp, to lớn như Hồ Phú.


Hạ Khánh Dương đã hiểu, mắt ông toé lửa, người run lên bần bật. Ông quay lại nhìn Pháp Cái và đám đệ tử mà nói với giọng thê thiết:


Ta quả là bất tài, u mê, tin dùng cất nhắc tên vô lại Hồ Phú nên mới có ngày hôm nay. Ta sẽ tự quyết trước bàn thờ tổ sư để tạ tội. Chức vị bang chủ tạm thời do Pháp Cái nắm giữ.


Hạ bang chủ vừa nói đến đây thì bọn đệ tử lớn tiếng khóc ròng, đồng thanh can ngăn:


- Nếu bang chủ tự quyết thì chúng đệ tử cũng xin theo hầu.


Pháp Cái xua tay bảo quần cái im lặng rồi chắp tay nói:


- Cung bẩm bang chủ, việc dùng người không thể trách bang chủ. Dù Hồ Phú do bang chủ đề cử, nhưng đã do hội đồng trưởng lão thẩm tra, xét duyệt. Nay bang chủ tự quyết chỉ làm hằng trăm đệ tử chết theo và cơ nghiệp Cái Bang sụp đổ. Tổng đà đã bao lần xây dựng lại vì chinh chiến, nào phải cơ nghiệp tổ truyền.


Hạ Khánh Dương xua tay lắc đầu thở dài:


- Nhưng chỉ gần tháng nữa, anh hùng thiên hạ đến đây chúc thọ, chúng ta lấy gì để đón tiếp. Họ mà biết được nội tình thì ta còn mặt mũi nào mà chường mặt ra nhận lời chúc tụng.


Pháp Cái trầm ngâm giây lát rồi quay lại chúng đệ tử:


- Các ngươi nghe đây, tên phản phúc Hồ Phú là nỗi nhục của bổn bang, vì vậy các ngươi phải thủ khẩu như bình. Tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Cứ coi như Hồ Phú đã tuẫn nạn trong biển lửa. Kẻ nào không tuân tức là muốn đưa bang chủ vào con đường chết vậy.


Quần cái đồng thanh tueyân thệ, thà chết không hé nửa lời.


Hạ bang chủ thở dài, truyền lệnh cho mọi người tiếp tục dọn dẹp, còn ông và Pháp Cái trở về phân đà Lạc Dương triệu tập cuộc họp khẩn cấp với các trưởng lão.


Ba ngày sau, các trưởng lão hay tin đã tề tựu đông đủ trong phòng khách nhỏ bé của phân đà. Mọi người nghe Pháp Cái kể lại sự tình đều căm phẫn vô cùng. Cái Bang bao đời nổi tiếng trung liệt, trượng nghĩa, chưa hề gặp cảnh phản sư diệt tổ thế này.


Hạ bang chủ như mất cả hùng tâm, tráng chí, thiểu não nói:


- Chư vị trưởng lão ! Nay tổng đà đã bị thiêu hủy, muốn xây dựng lại cũng phải mất nửa năm. Hơn nữa, ngân quỹ của bổn bang đã cạn sạch, lấy đâu ra hàng chục vạn lạng bạc để dựng tổng đà mới và tổ chức lễ chúc thọ ? Ta đề nghị, trước mắt hủy bỏ cuộc lễ, truyền thư cao lỗi cùng anh hùng thiên hạ.


Truyền công trưởng lão Thần Hành Thiết Bổng Lữ Quân lắc đầu phản đối:


- Không được, như thế còn gì thanh danh bao đời của Cái Bang ? Hơn nữa, ngày lễ đã cận kề, hào kiệt các lộ nơi xa đã lên đường từ tháng trước, không cách nào thông tin được. Chi bằng chúng ta mượn tạm trang viện nào đó để tổ chức, việc xây tổng đà mới sẽ tính sau.


Mọi người tán thành. Phân đà chủ phân đà Lạc Dương tên gọi Thiết La Hán Vương Hồng cũng là trưởng lão tám túi lên tiếng:


- Tại hạ biết ở Lạc Dương thành có một trang viện rộng lớn thuộc tài sản của Đào gia trang, xin bang chủ cho người liên hệ với Đào Hoa Tửu Lâu để mượn.


Phạm Tài Thần nổi tiếng trọng nghĩa khinh tài lẽ nào lại từ chối.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Tôi và nó

Tôi và nó

Tôi lặng im. Vì mọi thứ chưa tỏ rõ nên tôi không thể tranh cãi với nó. Cãi làm gì,

30-06-2016
Cô gái khóc trong mưa

Cô gái khóc trong mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập: "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Tình dược số 9

Tình dược số 9

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Nước

Nước

Có lẽ những ngày ấy, nơi ấy đối với một số nhiều người nó cũng sẽ chỉ còn là

26-06-2016
Gia đình...

Gia đình...

Tôi ghét gia đình tôi! Phải, tôi ghét căn nhà tôi đang sống, tôi ghét cái giường tôi

29-06-2016