Teya Salat
Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa

Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 21
5 sao 5 / 5 ( 82 đánh giá )

Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa - Chương 3

↓↓
Gần tháng trời dong ruổi, cuối cùng đã đến được phủ Hà Nam. Trên đường đi họ đã gom đủ một vạn lạng vàng, Long nhi gởi lại ở Đào ký tiền trang để khi hạ sơn sẽ lấy lại. Sau khi tắm gội, Hải Thị Song Hùng gánh rương vàng đi theo Long nhi lên Thiếu Lâm Tự. Cảnh chùa uy nghiêm, hùng vĩ thật xứng với vai trò lãnh tụ võ lâm. Long nhi đưa bái thiếp cho tri khách tăng, Nhất Đăng đại sư xem qua, thấy chàng là quý tử của Tài Thần thì mừng rỡ mời vào khách sảnh dùng trà, rôài vội vã vào trong bẩm cùng phương trượng là Nhất Tâm thiền sư.


Trong nững năm đói kém, mùa màng thất bát, tiểu hiệu Đào ký ở Hà Nam đã cúng dường cho chùa hàng ngàn thạch gạo để chư tăng chống đói. Gần ngàn tăng lữ Thiếu Lâm vẫn còn nhớ ơn hạt gạo của Đào gia. Nay công tử Đào gia trang lên tận chùa thì cũng như Tài Thần gõ cửa. Vì thế, chỉ lát sau phương trượng Nhất Tâm đã đích thân ra tiếp khách. Long nhi và Hải Thị huynh đệ đứng lên cung kính vái chào.


Nhất Tâm đại sư người tầm thước, mắt lóng lánh thần quang, hàm râu ba chòm bạc trắng, phong thái ung dung, tiêu sái đáng bậc tôn sư.


- A Di Đà Phật ! Chẳng hay công tử đăng sơn có gì chỉ giáo ? Bần tăng vẫn ghi nhớ công đứv của Tài Thần năm nọ, chỉ hận không được gặp mặt để ngỏ lời cảm tạ.

bạn đang xem “Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Long nhi cúi đầu thưa:


- Kính bẩm thần tăng, gia phụ sai tiểu sinh lên Thiếu Lâm cúng dường tam bảo một vạn lượng hoàng kim để trùng tu đại điện và tăng xá.


Dù định lực thâm hậu, Nhất Tâm thiền sư và quần tăng đi theo cũng không thể không rúng động. Số vàng vạn lượng này vượt quá sự tưởng tượng của họ. Phương trượng hoan hỉ tán dương:


- Công đức vô lượng ! Tài Thần quả có lòng bồ tát. Lão nạp mong tiểu thí chủ chuyển lời cảm tạ đến Tài Thần và phu nhân.


Hải Thị huynh đệ trao rương vàng cho tăng lữ quản sự chùa. Long nhi kính cẩn nói thêm:


- Gia mẫu còn ủy thác tiểu sinh tra cho phương trượng một vật.


Chàng lấy trong mình ra một gói nhỏ đưa cho Nhất Tâm thiền sư. Trong đó chính là hạt niệm châu đen bóng. Phương trượng biến sắc quay bảo tri khách tăng :


- Sư đệ hãy dẫn khách vào tăng phòng phương trượng đàm đạo. Ta sẽ đi mời sư thúc tổ đến.


Long nhi dăn Hải Long, Hải Hổ ngồi chờ ở khách sảnh rồi theo tri khách tăng vào hậu tự. Tăng phòng của phương trượng nằm biệt lập trong một khu vườn rộng, cảnh vật u nhã, thanh lịch. Chàng chăm chú quan sát một bức tranh treo trên tường, đó là chân dung của một thư sinh khí thế uy vũ bất phàm, khuôn mặt có vẻ như quen thuộc. Chàng cố nhớ nhưng không tài nào biết được mình đã gặp ông ta ở đâu. Nhất Tâm bước vào với một lão tăng hình hạc xương mai, chòm râu bạc dài quá rốn, tuổi chắc đã gần cửu thập. Long nhi vội thi lễ. Nhất Tâm đưa tay mời chàng ngồi xuống chiếc bồ đoàn, rồi cùng lão tăng an toạ. Cả hai quan sát khuôn mặt Long nhi rất lâu. Bỗng Nhất Tâm chỉ lão tăng nói:


- Đây là Không Hư Thần Tăng, sư thúc của lão nạp đã nhiều năm diện bích, nay vì thí chủ mà phải xuất quan. Xin thí chủ thành thật cho biết nhũ danh của lệnh mẫu.


Long nhi kính cẩn thưa:


- Bẩm nhị vị thần tăng, gia mẫu tên gọi Nam Cung Sương.


- Còn lệnh ngoại tổ ?


- Bẩm, gia tổ tên gọi Nam Cung Phong.


Bổng Không Hư Thần Tăng quát lớn:


- Nói láo ! Long nhi choáng váng, chàng vốn là người trung hậu, kiên cường, nay vô cớ bị sỉ nhục nên không nén được nỗi giận trong lòng. Đôi mắt chàng loé lên xanh biếc.


Không Hư và Nhất Tâm chợt phá lên cười mừng rỡ làm Long nhi khó hiêåu.


Không Hư nghiêm sắc mặt bảo:


- Mong thí chủ tha lỗi, lão nạp không có ý mạo phạm, chỉ muốn thử xem thí chủ có đúng là dòng dõi của Nam Cung đại hiệp hay không nên mới cố tình làm cho tiểu thí chủ nổi giận. Bây giờ thì lão nạp đã tin chắc rồi.


Long nhi thắc mắc:


- Sao thần tăng lại muốn tiểu sinh phải bất ngờ nổi giận ?


Nhất Tâm cười hiền hoà hỏi:


- Vậy ra thí chủ không biết rằng khi giận mắt mình đổi màu xanh biếc như thân mẫu và lệnh tổ hay sao ?


- Bẩm thần tăng, vì gia mẫu ít khi giận dữ với ai nên tiểu sinh không được thấy. Còn bản thân khi giận cũng đâu có soi gương nên không tự biết mắt mình màu gì.


Không Hư Thần Tăng mỉm cười gật gù:


- Chẳng hay quý phu nhân giao hạt niệm châu này mà có dặn dò gì không ?


- Dạ thưa thần tăng, gia mẫu muốn tiểu sinh được học nghệ Thiếu Lâm.


Không Hư hỏi lại:


- Vậy xin hỏi công tử đã có vái ai làm sư phụ chưa ?


- Bẩm chưa ạ. Gia mẫu chỉ dạy cho tiểu sinh khẩu quyết khinh công và ám khí.


Thần tăng đưa tay năm lấy mạch môn của Long nhi rồi bảo:


- Phạm phu nhân quả là bậc tài trí nên không hề cho thí chủ luyện nội công. Nay ta vì cố nhân mà cũng vì đại cục giang hồ nên chấp thuận nhận ngươi làm đệ tử ký danh.


Long nhi mừng rỡ quỳ xuống lạy chín lạy:


- Đệ tử Phạm Vân Long xin ra mắt sư phụ.


Nhất Tâm thiền sư hoan hỉ nói:


- Chúc mừng sư đệ.


Long nhi vội quay sang Nhất Tâm lạy ba lạy:


- Tiểu đệ xin ra mắt sư huynh.


Không Hư Thần Tăng nghiêm sắc mặc nói:


- Dù ngươi là thế gia công tử, quen ăn sung mặc sướng nhưng từ nay phải chay tịnh như mọi người, chuyên cần luyện công. Nếu không ta sẽ phạt năng đấy.


Long nhi sợ hãi thưa:


- Sư phụ yên tâm, Long nhi không dám lơ là khổ luyện.


Long nhi cùng Nhất Tâm lui ra ngoài. Chàng bảo anh em họ Hải xuống núi, họ sẽ ở lại phụ giúp công việc sanh ý của tiền trang phủ Hà Nam. Lâu lâu có thể lên thăm chàng. Hải Thị Song Hùng mừng rỡ, vì họ không thể nào chịu nổi cảnh chay tịnh trong chùa.


Từ đấy Long nhi học nghệ Thiếu Lâm. Không Hư Thần Tăng là đệ nhất cao thủ Thiếu Lâm. Võ công chỉ kém Nam Cung Phong về chiêu thức lăng lệ chứ nội công có phần thâm hậu hơn. Vì mối thâm giao với Bích Nhãn Thần Quân nên Không Hư tận tình chỉ bảo Long nhi. Ngược lại, phần Long nhi thông minh tuyệt đỉnh, học một biết mười nên võ công tăng tiến rất nhanh.


Không Hư rất kinh ngạc khi thấy chàng luyện Vô Tướng Bát Nhã Thần Công tốc độ thành tựu còn mau chóng hơn cả ông ngày xưa. Trong người chàng hình như có một dòng nguyên khí âm thầm tích tụ, nay được thần công khi lộ không ngớt tuôn chảy về đan điền. Chàng luyện ba tháng bằng người khác luyện ba năm. Không Hư lấy lạmla nên hỏi Long nhi:


- Ngày còn ở nhà, chẳng hay lệnh mẫu có cho ngươi uống kỳ trân dị dược gì không vậy ?


Long nhi múc túi lấy ra một viên thuốc màu đỏ lớn bằng hột nhãn, mùi thơm ngát cung kính đưa lên:


- Thưa sư phụ, từ lúc lọt lòng, gia mẫu đã bắt đệ tử phải tắm bằng nước thuốc và uống những viên thuốc đắng này.


Không Hư cầm lấy, bóp nát rồi đưa lên mũi ngửi. Ông lắc đầu thán phục:


- Lệnh mẫu đã quá ưu ai ngươi đấy. Trong đó toàn là những vị thuốc trân quý nhất đời như sâm vương, tuyết liên tử, hà thủ ô trăm năm ⬦ Mỗi viên trị giá hàng trăm lượng vàng. Ngươi đã đều đặn dùng thuốc này trong mười lăm năm, cố nguyên bồi khí để giờ có được hai mươi năm công lực. Ta tưởng ngươi phải mất một năm mới luyện xong bước nhập môn của Vô Tướng Bát Nhã Thần Công, để đủ công lực học Thiên Long Hàng Ma Chưởng và Niêm Hoa Chỉ. Nay không còn chờ đợi nữa, ngay ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy cho ngươi quyền, chưởng, chỉ.


Nhờ thiên tính và nguồn nguyên khí gần như bẩm sinh, chỉ trong một năm chàng đã hoc xong Kim Cang Phục Ma Quyền, Thiên Long Hàng Ma Chưởng, và Niêm Hoa Chỉ. Đêm về, chàng còn âm thầm khổ luyện Đả Cẩu Bổng Pháp và Giáng Ma Chân Giải. Chàng sợ thất lạc bí kíp Cái Bang nên đã học thuộc lòng rồi hủy đi.


Không Hư Thần Tăng rất nghiêm khắc, dù biết Long nhi là con của Tài Thần và là cháu ngoại của cố hữu Nam Cung Phong, nhưng vẫn không hề nương nhẹ. Ông thường bảo:


- Kiếp vận võ lâm đã ứng vào ngươi. Nếu không chịu được thiên ma bách chiết thì làm sao gánh vác được trọng trách sau này ?


Một hôm ông gọi Long nhi đến bảo rằng:


- Hơn một năm qua, ngươi đã nắm được tinh túy của thần công phật môn.


Kết quả ấy quả là đáng khen. Ít hôm nữa ngươi cấp tốc hạ sơn sang Võ Đang học kiếm pháp.


Sau lễ Vu Lan, chàng từ giả sư phụ và quần tăng để hạ sơn. Nhờ luyện tập công phu nên chàng đã trở nên tráng kiện cao lớn hơn xưa. Dù chỉ mới mười sáu tuôåi, chàng đã là một công tử anh tuấn dễ làm say lòng các thiếu nữ.


Hải Thị huynh đệ vẫn thường lên thăm chàng nên biết Long nhi hôm nay xuống núi. Họ đem ngựa đến chân núi Thiếu Thất đợi chờ. Lát sau, họ thấy trên sườn núi có một bóng trắng bay lượn như cánh én phi xuống với tốc độ kinh người. Hải Long, Hải Hổ mừng rỡ ôm chầm lấy Long nhi khen ngợi:


- Chỉ một năm mà Long nhi đã khác hẵn, khinh công ấy anh em ta không dám so bì.


Long nhi cười ranh mãnh:


- Dĩ nhiên là nhị vị ca ca không thể đuổi kịp Long nhi rồi, mới một năm mà hai vị đã mập lên thấy rõ.


Hải Long xấu hổ đáp:


Công việc tiền trang chẳng có gì nhiều, chúng ta ở không quá nên sinh tật, uống say rồi lại ngủ nên sắp thành Trư Bát Giới.


Ba người về đến tiền trang thì thấy quản lý Tống Đại Thành đã chờ sẵn. Giữa sảnh là một bàn đầy ắp thức ăn ngon. Có lẽ họ Tống muốn bù đặp cho những ngày chay tịnh vừa qua của Long nhi.


Sau yến tiệc, mọi người trò chuyện đến khuya mới đi nghỉ. Long nhi lạ chổ nên khó ngủ, chàng theo thói quen ngồi điều tức, suy nghỉ về những chiêu thức trong pho Giáng Ma Chân Giải. Bổng chàng nghe có tiếng quát lớn của Hải Hổ:


- Kẻ nào dám đang đêm lén lút xâm nhập bản trang ? Có giỏi cứ đường đường chính chính xuất đầu lộ diện. Họ Hải ta sẽ dạy cho vài chiêu.


Tiếng cười âm u như cú rúc, Long nhi nhìn ra vườn đã thấy gia đinh đã thắp đuốc sáng trưng. Tống Đại Thành tay cầm kiếm đứng cạnh Hải Thị Song Hùng.


Một bóng đen từ trên đầu tường nhảy xuống đứng đối diện với bọn Đại Thành. Có thể gọi đó là một quái nhân vì diện mạo xấu xa như quỷ sứ, mắt lộ, mũi hếch, miệng rộng đỏ như chậu máu. Mái tóc bù xù không đen mà lại đỏ.


Bọn Hải Thị rúng động tâm thần:


- Té ra các hạ là Hồng Phát Vô Thường Tinh Lệ. Đang đêm muốn gì mà lại đến đây ?


Tinh Lệ cười ngạo nghễ:


- Lai giả bất thiện, Lệ mỗ đang cần vài vạn lạng bạc. Các người muốn sống mà về với vợ con thì mau đem ra đây nạp.


Tử Kim Đao Tống Đại Thành biết đối phương võ công lợi hại, tàn ác vô song nhưng lòng đã quyết liều chết nên lạnh lùng nói cứng:


- Các hạ có đủ khả năng giết được ba anh em ta thì xin cứ tự nhiên mang bạc đi.


Hải Thị Song Hùng lúc này cũng đã rút đao thủ thế.


Tinh Lệ mỉa mai:


- Bằng sức của Kim Đao và Hải Thị thì có khác gì châu chấu đá xe ?


Biết đối thủ là ma đầu khát máu nên bất thình lình song đao của anh em Hải Thị như hai bánh xe chong chóng cuốn tới Tinh Lệ. Chiêu sát thủ này Hải Long và Hải Hổ đã luyện với nhau hàng vạn lần, tâm ý tương thông, phối hợp liền lạc tưởng chừng như Hồng Phát Vô Thường không cách nào thoát chết. Nào ngờ lão ma thân pháp như ma mị, biến mất giữa làn đao, rút bạch cốt phiến ra phản công. Tống Đại Thành cũng múa Kim Đao chém vào lưng Tinh Lệ. Dù võ công cao cường, nhất thời Tinh Lệ cũng phải bị hạ phong trước lòng quyết tử của ba người. Cây bạch cốt phiến toa? ra mùi hôi khó chịu, ngày càng lăng lệ và dần dần áp đảo ba thanh đao.


Long nhi đứng xem rất say mê, chàng như nhận ra lộ số võ công của Tinh Lệ, nhưng không tự tin lắm. Đến hiệp thứ bảy mươi, Tinh Lệ hú to, vung quạt xuất chiêu sát thủ, bóng người sáp lại gần nhau rồi tản ra. Dưới ánh đuốc, Tinh Lệ ngạo mạn phe phẩy bạch cốt phiến cười ha hả còn bọn Hải Thị huynh đệ và Tống Đại Thành lảo đảo chống đao, mỗi người đều bị một vết thương nơi vai, máu chảy dầm dề. Tinh Lệ vẻ mặt tàn ác, giọng đầu sát khí:


- Ta sẽ lần lượt chặt đứt tay chân từng đứa xem các ngươi có xứng danh là hảo hán hay không.


Long nhi cả kinh nhảy vút ra đứng trước mặt Tinh Lệ:


- Tôn giá thủ đoạn thật là ác độc, đuổi tận giết tuyệt nào phải là bản sắc trượng phu ?


Tinh Lệ lỏ mắt nhìn thiếu niên, thấy chàng nghi biểu phi phàm, dung mạo giống Tài Thần, liền mừng rỡ nói:


- Tên oa nhi này chắc là quý tử của Tài Thần, nay Tinh mỗ bắt bò tiện tay dắt dê, bắt ngươi đem về để kiếm vài vạn lượng vàng tiền chuộc.


Nói xong y ngửa đầu cười ha hả.


Long nhi từ ngày luyện phật môn thần công, định lực đã hơn xưa, không dễ gì chọc giận nên vẫn điềm nhiên cười nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Không chỉ là kỉ niệm

Không chỉ là kỉ niệm

Dù điều gì mang chúng ta đến với nhau không quan trọng, quan trọng là chúng ta nhận ra

25-06-2016
Gió về trời

Gió về trời

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Mẹ tôi

25-06-2016
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Chuyện bình thường

Chuyện bình thường

Phan Nam Anh người Hải Phòng, lên Hà Nội để thi đại học. Phan thuê ở một ngôi nhà

30-06-2016