Disneyland 1972 Love the old s
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 37
5 sao 5 / 5 ( 138 đánh giá )

Gả Hạnh Không Hẹn - Chương 05

↓↓
Không Ngại Đánh Cược Một Lần



Nam tử kia thấy Cổ Vô Song ngồi xuống, vẻ mặt nhất thời trầm xuống, ánh mắt tối sầm, chân mày nhíu lại, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía nàng, đôi mắt trong suốt nhưng mà có thể thấy rõ là hắn không vui.

Chỉ là Cổ Vô Song và nam tử kia hơi liếc mắt nhìn nhau, liền xoay đầu, cầm ly trà trên bàn, mắt nhìn tiểu nhị kia, khẽ nhíu mày, "Tiểu nhị, rót trà."

bạn đang xem “Gả Hạnh Không Hẹn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Thân thể tiểu nhị kia hơi run rẩy, càng khoa trương hơn là trên trán còn chảy ra giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, xem ra là hết sức kiêng kỵ nam tử kia. Vì vậy giọng nói không vang như lúc trước, còn có chút cà lăm nói: "Vị tiểu, tiểu thư này, đã nói chỗ này không thể ngồi . . . . . ."

Nam tử kia đợi tiểu nhị nói xong 1 câu, chuyển tầm mắt về phía hắn, cũng không mở miệng, chỉ là ánh mắt lại tối thêm ba phần, khí thế cũng tăng thêm vài phần, rõ ràng là không thoải mái khi bị đón tiếp chậm trễ.

Nhưng vào lúc này, Cổ Vô Song nhẹ tay cầm ống tay áo, chỉ vào vị trí đối diện, thản nhiên mở miệng, đổi khách làm chủ nói: "Mời ngồi."

So với Cổ Vô Song thản nhiên, Xuân Đào cũng cảm thấy không khí có chút không đúng, nam tử trước mắt này tản ra một loại hơi thở người lạ chớ tới gần, nhất là đôi mắt ưng khí thế bức người. Nhưng mà rành rành như thế, lại dễ dàng lấy sự chú ý người khác, làm cho người ta không rời tầm mắt được.

Đồng thời, cũng làm cho người ta cảm thấy. . . . . . Đứng ngồi không yên, giống như là đối mặt với một mãnh thú vậy. . . . . .

Nhìn lại xung quanh một chút, đều không tự chủ mà ngừng động tác trên tay, lẳng lặng nhìn hắn, còn có cảm giác xúc động muốn xông ra cửa bỏ chạy.

Cho nên Xuân Đào không nhịn được, lặng lẽ kéo kéo vạt áo tiểu thư nhà nàng, nhắc nhở tiểu thư bây giờ đang ở vùng khác, nên cẩn thận là hơn, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.

Chỉ là Cổ Vô Song ngoảnh mặt làm ngơ, nếu không ngồi chẳng phải thẹn với hai chữ tao nhã sao?

"Cút." Đột nhiên từ trong kẽ răng của nam tử phun ra một chữ, nhíu đầu lông mày càng chặt.

Cổ Vô Song cười cười, "Đây là đạo tiếp khách của Chân công tử sao? Ta cũng chỉ là muốn cùng ngươi nói một chút về kiện bảo vật trong tay ông chủ Chu mà thôi."

"Chân!?"

Xuân Đào đột ngột đứng dậy, lúc này hoàn toàn cấm khẩu, đứng thẳng tắp, chỉ là đôi chân có hơi run, chẳng lẽ đây chính là Chân Bất Phàm trong truyền thuyết sao? Ô ô ô, thật là khí thế dọa người. . . . . .

Không sai. Từ lúc đầu tiên nhìn thấy người nam nhân này, Cổ Vô Song cũng biết, người nam nhân này chính là Chân Bất phàm.

Mới vừa nãy chưởng quầy cùng tiểu nhị cũng khúm núm với Tiền Quân Bảo, cung kính không thôi, nhưng vừa quay đầu, liền vì cái bàn rách này lại bất kính với "Khách quý" như thế, đổi lại mà nói, giữ lại chỗ ngồi này chắc chắn địa vị sẽ cao hơn Tiền Quân Bảo. Mà người này vừa mới vào cửa đã khí thế như vậy, cộng thêm vẻ dứt khoác từ bên trong đến bên ngoài, đáp án đã miêu tả rất sinh động rồi. . . . . .

Ừm, Cổ Vô Song đột nhiên cảm thấy, nàng thật tới đúng chỗ rồi.

Về phần Chân Bất Phàm cùng người ta đánh cược muốn bảo vật này, là lúc liệt kê danh sách nhân tiện nghe được, không nghĩ tới lại để nàng đụng phải. Mà ông chủ Chu này, ngược lại nàng cũng có nghe qua . . . . .

"Bảo vật?" Chỉ thấy Chân Bất Phàm hừ một tiếng, "Lão hồ ly lại phái nữ nhân tới nói chuyện cùng ta? Thứ gì đâu!" Rất có ý khinh thường. Sau đó lại quay mặt trừng mắt nhìn chưởng quầy, "Một chỗ ngồi cũng không giữ được, lưu ngươi lại thì có lợi ích gì?"

Hai chân chưởng quầy kia mềm nhũn, "Bẩm, bẩm đại đương gia, nử tử này là khách quý của Tiền công tử, tiểu nhân mới không, không dám thất lễ!"

"Quân Bảo?"

Cổ Vô Song nhàn nhạt liếc hắn một cái, cũng không tính toán tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, mà là tiếp tục, "Nếu ba ngày sau còn không lấy được kiện bảo vật kia, ta cùng Giang nhị công tử ở Nguyên Châu đánh cược, Chân công tử thắng không được. . . . . ."

"Vậy thì sao!"

"Nếu như ta không có đoán sai, Chân công tử. . . . . ." Cổ Vô Song chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, "Là không thua nổi."

"Hừ" Tất cả thần thái của Chân Bất Phàm đều cương quyết không kềm chế được, lại tràn đầy tự tin, "Không tới cuối cùng, làm sao biết thắng thua?"

"Vậy sao?" Cổ Vô Song cười cười, "Mặc dù Chân công tử không keo kiệt tiền tài, chỉ là kỳ hạn sắp tới gần, ông chủ Chu vẫn không chịu bán đồ cho ngươi. Trên phố đã có tin đồn, nói công tử đã sớm sử dụng thủ đoạn hạ lưu. . . . . ."

". . . . . ." Chân Bất Phàm từ từ nheo mắt lại, chậm rãi nói, "Có liên quan gì tới ngươi?" Lại thấy hắn nhíu mày, "Cho dù là như thế thì sao?"

"Không có gì, " Chỉ là nếu cần dùng đến thủ đoạn, cũng cảm thấy Chân Bất Phàm này chỉ dùng thủ đoạn thôi thì…, tầm mắt cũng không rời khỏi hắn, thoải mái nói, "Nhưng mà ta chỉ muốn cùng công tử đánh cược một lần, đánh cược ta và ngươi ai có thể lấy kiện bảo vật kia từ tay ông chủ Chu trước."

Chân Bất Phàm hừ giễu cợt một tiếng, "Đánh cược gì?"

"Nếu là ta thắng, công tử chỉ cần an bài ba người chủ tớ chúng ta ở quý phủ một phen, mà phải là được tiếp đãi tử tế."

"Nếu là ta thắng. . . . . ."

"Khiến công tử chê cười, "Cổ Vô Song cầm ly trà trên tay nhẹ nhàng thưởng thức, "Chỉ là ta không làm chuyện gì mà không có nắm chắc cả. Dĩ nhiên, nếu được, kiện bảo vật kia nhất định hai tay dâng lên, là lễ ra mắt cho công tử ."

Cuối cùng Chân Bất Phàm cũng nhìn thẳng vào nữ tử trước mắt này, chỉ thấy hắn từ từ tiến tới gần cái bàn vuông kia.

Ép Xuân Đào đang bất an bước lùi một bước về phía sau, mà Lý đại thúc đang cầm kiếm trong tay, rõ ràng cũng đang ở trong trạng thái căng thẳng.

Lúc này chầm chậm đi tới, đột nhiên Chân Bất Phàm vung tay lên, roi ngựa trong tay nháy mắt đánh ra, đánh vào trên cái bàn vuông kia.

Roi ngựa mang theo gió, làm tóc mai hai bên của Cổ Vô Song khẽ bay bay.

Tiếp đó hắn thu hồi roi ngựa, "Mấy ngày nay người cùng Quân Bảo ở cùng nhau?"

"Đúng vậy"

"Không được!" Chân Bất Phàm tức giận phản đối, khẽ nâng cằm lên, liếc nhìn Cổ Vô Song từ trên xuống dưới —— Trước vài ngày khi Tiền Quân Bảo đi, có viết lại: "Đi tìm vợ."

Nếu là nàng ——

Quan sát tỉ mỉ một phen, chân mày càng nhíu chặt, mở miệng nói một cách trắng trợn, "Ngươi quá già!"

Cùng tiểu tử Quân Bảo kia hoàn toàn không xứng! Cho nên, coi như lấy kiện bảo vật kia lấy lòng hắn, cũng không được!

Mà Cổ Vô Song, bởi vì những lời này, yên lặng thu lại nụ cười, chậm rãi hít một hơi, khóe miệng từ từ mím chặt.

Nhưng vào lúc này, cái bàn vuông kia đột nhiên chia ra làm hai.

Chân Bất Phàm không thèm để ý chút nào, lại đổ thêm dầu vào lửa, "Huống chi, ta cũng không bao giờ cùng nữ tử đánh cược."

**

Ngươi quá già. . . . . .

Nữ tử. . . . . .

Nghe được lời này của hắn Cổ Vô Song trào ra ngọn lửa vô danh.

Thật ra thì nàng cũng không phải là chưa từng nghe những lời nói như vậy, nàng một nữ tử một mình xông xáo thương trường nhiều năm, cái gì mà vẻ mặt khinh bỉ này nọ nàng chưa từng thấy qua sao? Cái gì mà lời khó nghe nàng chưa từng nghe qua sao? Chỉ là, những thứ kia nàng có thể chịu đựng được. . . . . .

Nói đến điểm này, trước không đề cập tới bản lĩnh, riêng chữ nhẫn (nhẫn nại, chịu đựng) trong công việc nàng nhận thứ hai thì không người nào dám nhận thứ nhất, cho dù nói có khó nghe hơn nữa thì cũng có thể cười một tiếng mà cho qua.

Càng về sau buôn bán có lời, liền làm đại tiểu thư có dáng vẻ như các tiểu thư khuê các. Kể cả cười đùa đón tiếp với các nữ nhân đó, sau mới học được bản lĩnh.

Vốn là cảm thấy cái mặt nạ đeo trên mặt này, biểu cảm gì trên mặt cũng đã sớm lô hỏa thanh thuần*, không ngờ được ——

(*) Lô hỏa thanh thuần có thể hiểu là vận dụng cái gì đó một cách thuần thục

Hừ. . . . . . Cổ Vô Song cười tự giễu, không ngờ được tuổi mình từ từ tăng thêm, thì sự nhẫn nại lại không được như xưa. . . . . .

Suy nghĩ một chút, mấy năm gần đây, những người ở bên cạnh nàng, phần lớn cũng đều thông minh hiểu được kiêng kị, không dám mặt đối mặt mà nói, nhiều lắm là nói quanh co lòng vòng.

Ừm, Cổ Vô Song liền nheo mắt lại âm thầm liếc Chân Bất Phàm, với số tuổi này, trong ngày thường lấy ra tự giễu một chút đó là nàng tự nguyện, hiện tại nàng không muốn bị người khác ném lên mặt bàn chỉ ra như thế!

Nếu không nghe thấy mọi người sau lưng bàn luận xôn xao, nàng cũng không bắt đầu tính toán tìm cách, muốn gả mình gả ngoài.

Nắm chặt tay thành nắm đấm, ngồi ở bên cạnh cái bàn đã vỡ làm hai kia suy nghĩ, Cổ Vô Song chậm rãi tao nhã đứng lên, giận quá hóa cười ——hắn cũng chỉ là lão nam nhân!

Trên đầu chữ nhẫn là một thanh đao, chẳng qua là nhịn không được, thì cần gì phải nhịn nữa?

(Chữ nhẫn 忍 được ghép bởi hai chữ: chữ đao ở trên và chữ tâm ở dưới.

Có thể hiểu nghĩa của nó: có những việc trong cuộc sống nhẫn nhịn được thì bình an nếu không nhẫn được có thể sẽ dẫn tới tai họa

Đây là links: http://hoilamnghiep-pto.com/vi/spct/id4 ... CHU-NHAN-/

Các bạn có thể vào đó nghiên cứu)

Chính là cười cười theo dõi hắn, trong lời nói tựa như thật mà không phải giả, "Xem ra Chân công tử quyết tâm muốn thua."

Chân Bất Phàm xuy một tiếng, thậm chí lười phải ứng, không chút nào che giấu khinh thường, hiển nhiên cũng đang tính toán không chừa cho nàng một chút mặt mũi nào.

Tổng kết lại, người này hoàn toàn không để Cổ Vô Song ở trong mắt.

Cũng tự nhiên không xem trọng những lời nói của nàng.

Có lẽ là vấn đề thủy thổ*, chiều cao nam tử phương nam kém hơn đại hán** phương bắc.

(*thủy thổ: điều kiện khí hậu đất đai ở Phương Bác khác Phương Nam; **đại hán: con to vạm vỡ)

Chân Bất Phàm lại không phải.

Tuy là người phương nam, nhưng lại có thân hình cao lớn. Tuy hắn không phải cường tráng nhất, nhưng mơ hồ có thể cảm thấy được bên trong thân quần áo kia cơ bắp hiện lên rõ ràng. Cộng thêm gương mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt ưng cùng với một thân khí phách, so với Cổ Vô Song đứng đối diện, có vẻ đặc biệt bé nhỏ —— chỉ là trong đôi mắt đẹp của nàng không giống với những nữ tử tầm thường khác mà có một phần trầm ổn cùng sành đời, cùng với một loại trải qua mưa gió tự nhiên toát ra cảm giác sắc bén, cộng thêm nhiều sự khác nhau với những nữ tử đã kết hôn như kiểu tóc, Cổ Vô Song lại cứ một đầu tóc dài đen nhánh, làm nổi bật khuôn mặt, rõ ràng nàng tồn tại không hợp với lẽ thường như vậy, mới khiến Chân Bất Phàm cảm thấy nàng ——

Già.

Chỉ là tất cả khí thế đều bị Chân Bất Phàm áp bức bên dưới, cộng thêm thân hình nam nữ cùng với quyết đoán về mặt trời sinh đã là khác nhau, cho dù Xuân Đào không thừa nhận cũng không được, tiểu thư cùng hắn giằng co như vậy, thật đúng là có chút. . . . . . Yếu thế. . . . . .

Nhìn tình hình trước mắt này làm người có con mắt tinh đời như chưởng quầy cũng phải tấm tắc khen ngợi, có nữ tử tầm thường nào dám nhìn thẳng vào mắt của Chân Bất Phàm? Ánh mắt kia quá mức sắc bén, có cảm giác như thú dữ, mà nữ tử này lại dám.

Hơn nữa, mới vừa rồi nàng còn nói lời khiêu khích nữa. . . . . .

Hẳn là.

Tiền thiếu gia mang nữ tử này về, quả nhiên không tầm thường.

Cổ Vô Song cũng không để ý tới những thứ này, mà trực tiếp đi về phía Chân Bất Phàm.

Đi tới bên cạnh hắn, từ từ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mới quay người đi lên lầu.

Đi được hai bước lại ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, "Chưởng quầy, bữa tối còn làm phiền ngài sai người đi một chuyến. Về phần cái bàn này. . . . . ." Cổ Vô Song quay người lại, "Ghi vào chỗ của ta là được."

Về sau từ từ tính toán với nhau.

**

Thật ra thì Cổ Vô Song cũng không hề thu thập những đồ chơi quý giá lỗi thời (đồ cổ).

Đối với nàng mà nói, thì tiền thực tế hơn.

Cho nên lúc nàng chưa giàu có, có thể nói là một chữ cũng không biết.

Chỉ là tất cả những nhà phú quý, tiền càng nhiều, cần chút bảo bối để bày biện ra bên ngoài, rõ ràng lấy tài sản để thưởng thức. (nhìn ở bên ngoài là biết giàu có hay không)

Dĩ nhiên cũng không thiếu kẻ chân chính yêu thích, lấy thu thập trân bảo làm thú vui.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Văn án: Tối nào em cũng ngồi trên khung cửa ngẩng đầu ngắm trăng. Em đúng là ngốc

15-07-2016 75 chương
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly là một truyện ngôn tình võng du mình giới thiệu cho bạn nào

23-07-2016 4 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Vở kịch hai vai

Vở kịch hai vai

Tôi là một đứa con gái thuộc loại nửa mùa, tức là không già không trẻ, không xấu

28-06-2016
Me hài ola ngày 30-06-2016

Me hài ola ngày 30-06-2016

Có những câu nói vô cùng đơn giản nhưng nó luôn khiến chúng ta, những người hằng

30-06-2016
Lặng yêu

Lặng yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Ai

27-06-2016
Tỉnh dậy

Tỉnh dậy

Cô bước như lết trên đường từ bệnh viện về nhà. Mọi thứ trong đầu về một

01-07-2016
Xe ba bánh

Xe ba bánh

- Bố ơi hôm nay bé Nhi có xinh không? - Nhỏ cất giọng thánh thót lên hỏi bố. - Bé Nhi

28-06-2016