Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 37
5 sao 5 / 5 ( 94 đánh giá )

Gả Hạnh Không Hẹn - Chương 08

↓↓
Ân Oán Không Ngừng



Xe ngựa Chân phủ cho tới bây giờ chỉ là trang trí.

Ngựa không có phủ yên, xe cũng mới tinh như lúc ban đầu. Mới thì mới vậy, nhưng cũng phủ kín bụi hết.

bạn đang xem “Gả Hạnh Không Hẹn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hạ nhân bẩm báo, không tìm được người đánh xe, châm chước thì, chỉ có thể tạm thời để Lý đại thúc đảm đương.

Xuân Đào liền cùng Lý đại thúc cùng nhau tới dắt xe, không nói gì nhìn hạ nhân trước mắt vội vàng dọn dẹp xe ngựa, xử sự qua loa, thái độ xấu xa, công tác tùy tiện. . . . . .

Đột nhiên muốn tự thân động thủ, đầu tiên, Cổ phủ tuyệt đối không cho phép tồn tại cái gọi là bụi bám vào đồ vật! Còn nữa, tuyệt không cho phép loại làm việc không chịu trách nhiệm này!

Suy nghĩ một chút, đột nhiên Xuân Đào lại tràn đầy cảm giác ưu việt. Bởi vì rất rõ ràng, tố chất hạ nhân Chân phủ, không cùng một loại với các nàng!

Cả đám huynh đệ Chân Bất Phàm, một đôi huynh đệ đồng bào diện mạo khác nhau Trương Tứ Thư, Trương Ngũ Kinh, lưng hùm vai gấu chiều cao bảy thước* là Lưu Đại, hơi có vẻ yếu đuối dáng vẻ như thư sinh là Lâm Văn Thăng, giờ phút này đều trầm mặc nhìn Cổ Vô Song. (*1 thước =1/3 =>Bảy thước: trên 2m)

Xem ra Tiền Quân Bảo là nhỏ tuổi nhất, hôm nay cười cười hành lễ, hỏi hảo.

Cổ Vô Song thản nhiên đối mặt, tự nhiên thanh thản, đối mặt với sáu nam nhân cũng không xấu hổ, sau đó nàng cung kính hướng đại sảnh, tái nhìn Chân Bất Phàm, vừa định mở miệng lại không đoán được hắn sẽ mở miệng trước một tiếng, "Cưới ngươi? Nằm mơ!"

". . . . . ." Hai mắt Cổ Vô Song nhìn thẳng hắn hồi lâu, vẻ mặt không thay đổi.

Lâu đến mức Lưu Đại đang muốn mở miệng, Cổ Vô Song đã cười một tiếng, khôi phục lại phong cách xử sự ngày trước, bình thản mà ung dung, "Không biết Chân công tử là chỉ người nào nằm mơ?"

"Nhất định là. . . . . ." Lưu đại vốn muốn hát đệm, bỗng dừng lại, mắc nghẹn lại.

Nữ nhân này trầm ổn tự nhiên, tướng mạo cũng được xưng tụng là thượng đẳng—— Lại nói hắn ở bên cạnh đại ca đã lâu, mặc dù còn chưa thăm dò rõ ràng khẩu vị cụ thể của đại ca, nhưng nữ nhân này nhìn ngang nhìn dọc cũng không luân lạc tới mức "Nằm mơ". . . . . .

. . . . . . Trầm mặc một hồi lâu: không hổ là đại ca!

Cổ Vô Song cười một tiếng, "Chuyện mua bán này, vốn là ngươi tình ta nguyện. Đương nhiên rồi, ban đầu đáp ứng là Quân Bảo tiểu đệ, cũng không ngờ Chân công tử sẽ như vậy. . . . . ." Không chịu nổi. Cũng phải cố ý cười một tiếng, "Có tính cách."

Nói nàng mới trải qua sống chết cũng tuyệt không khoa trương, từ xưa thủy hỏa bất dung, nước chảy mây bay cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Mới vừa rồi mở mắt ra nàng muốn làm một chuyện chính là thét chói tai, sau đó hung hăng đánh Chân Bất Phàm một trận, nhưng ngay sau đó cổ họng khô khốc đột nhiên đau nhói ngăn nàng lại, bỗng nhiên phát hiện tất cả là do nàng kiềm chế mà tới. Nàng không thể không thừa nhận, lần này là nàng không xử lý tốt quan hệ cùng dã nam nhân này. . . . . .

Nếu không, nàng tuyệt sẽ không bị động phải chật vật không chịu nổi như vậy. . . . . .

Báo thù có rất nhiều phương thức, hơn nữa quân tử báo thù, mười năm không muộn.

Dù sao cũng là an nhàn quá lâu, nàng có lẽ nên hạ thấp ranh giới chịu được cuối cùng xuống một chút nữa?

Lão nữ nhân. . . . . .

"Không lẽ là nữ tử mà đại ca ném xuống sông." Trương Ngũ Kinh len lén đánh vào khuỷu tay đại ca hắn.

"Gặp qua chư vị," nghe nói thế, Cổ Vô Song khom người, "Ta đến từ thành Nhữ An, họ Cổ tên Vô Song."

Cổ Vô Song. . . . . .

"Cái tên này rất quen tai. . . . . ." Trương Ngũ Kinh nói, nhìn sang mọi người, tất cả đều giống mình nhìn lại.

"Thiên Hạ Vô Song Cổ Vô Song?!" Đột nhiên Lưu Đại rống lên.

"Ừm. . . . . ." Lâm Văn Thăng đột nhiên cười cười, giọng nói mang theo chế giễu, "Ta còn cho là một yêu quái, phong hoa tuyệt thế." Lấy quyến rũ giành thắng lợi.

"Ta lại nghe nói vừa xấu vừa già. . . . . ."

"Đệ nhỏ giọng một chút." Trương Tứ Thư đá đệ đệ một cước.

. . . . . .

Mặc kệ cả đám người này nói những gì, Cổ Vô Song đều cười mà không nói.

Đột nhiên có chút ngoài ý muốn, lời nói này từ người không phải Chân Bất Phàm nói ra, cũng không nói khích người như hắn vậy.

Mà từ đầu đến cuối, ánh mắt Chân bất Phàm đều khóa ở trên người nàng.

Nhìn lại đại sảnh một chút, bầu không khí bởi vì Chân Bất Phàm trầm mặc cùng một nữ tử can dự vào mà thoáng lạnh xuống.

Rốt cuộc, tiếng bánh xe từ xa đến gần, quay đầu lại thì Xuân Đào đã đợi ở cửa.

Cổ Vô Song chủ động bước đi, mới bước về phía Xuân Đào một bước, liền thấy Chân Bất Phàm nhíu chân mày, sải bước vượt qua ngăn cản trước người nàng, bộ dạng của nàng giống như còn chưa suy nghĩ ra, liền nghe hắn nói: "Ngươi đến tột cùng là đang tính toán gì?"

Cổ Vô Song dừng lại, ngẩng đầu cười, "Chân công tử sao lại. . . . . ." Sau đó không nhìn hắn lần nữa, nhìn thẳng phía trước, "Sẽ làm ta lầm tưởng công tử đang sợ."

"Ta sợ cái gì!"

Cổ Vô Song cười một tiếng, nhẹ tay đưa ra phía trước, giọng nói vẫn mang theo khàn khàn như cũ, "Mời."

Phía sau Trương Ngũ Kinh nhìn ba người bên cạnh, nhỏ giọng len lén hỏi, "Vậy mọi người nói đến tột cùng đại ca đã khinh bạc nàng chưa?"

Lưu Đại hừ, "Từng tuổi này còn khinh cái rắm, trực tiếp cưỡi lên!"

Ừm. . . . . .

Có đạo lý.

**

Cổ Vô Song được Xuân Đào đỡ lên xe ngựa, Tiền Quân Bảo khẽ mỉm cười, "Vô Song tỷ, ta cùng tỷ." Liền đi theo, cũng vào buồng xe.

Mấy nam nhân cưỡi ngựa đi phía trước, lộc cộc lộc cộc suốt lộ trình, đột nhiên lại sinh động hẳn lên, chỉ thấy Trương Ngũ Kinh lên tiếng: "Đại ca, hỗn tiểu tử Giang Nhị kia, cần gì cùng hắn dây dưa? Xử hắn là được rồi!"

"Không sai! Tuy nói Giang lão đầu ở Giang Bắc có chút thế lực, nhưng không cần thiết đặt ở trong mắt."

"Không nên nóng vội." Lâm Văn Thăng khách quan tương đối ít nói, có mấy phần yếu đuối, cũng là người duy nhất không thích hợp cưỡi ngựa.

"Giang Nhị là người hèn hạ, nhưng không đến mức thương thiên hại lý, tạm thời tha cho hắn." Trương Tứ Thư hiển nhiên cũng đồng ý với Lâm Văn Thăng, trong bốn người, thì hắn trầm ổn nhất.

"Nhưng hắn không biết sống chết, lại dám cùng đại ca đánh cược!" Trương Ngũ Kinh luôn nôn nóng, làm việc luôn không dùng đến não.

"Không sao! Nếu hắn dám nói nhiều một câu, ta liền trói hắn lại, ném vào Vanh Đường Hà làm mồi cho cá!" Lưu Đại nổi tiếng là thô lỗ.

Trương Ngũ Kinh vì vậy khẽ hừ, "Cần gì phiền toái? Chỉ cần đại ca nói một câu, ta liên trực tiếp ra roi thúc ngựa đi tới, làm hắn không có biện pháp xuất hiện!"

Chân Bất Phàm không để ý tới lời nói của đám huynh đệ, ánh mắt lơ đãng nhìn xe ngựa, trong đầu vẫn tái diễn lại lời nói của Tiền Quân Bảo, nghĩ tới nữ nhân này là Quân Bảo tìm đến làm vợ mình, liền cảm thấy hoang đường.

. . . . . .

Chỉ là sự thật chứng minh, hắn lúc trước suy đoán không sai, quả nhiên Quân Bảo chướng mắt nàng.

Ngược lại tảng đá rách kia nàng ta thật sự muốn dùng nó làm của hồi môn sao? Hừ. . . . . . Cũng không biết tại sao suy nghĩ có chút phân tán, cũng không thể nào tập trung nghe các huynh đệ đang thảo luận việc này, chính là đột nhiên đá chân vào con ngựa, con ngựa bỗng chốc gia tốc, chạy lên phía trước.

Đợi mấy người sau lưng đuổi theo, Chân Bất Phàm không nhịn được hỏi một câu, "Các đệ tựa hồ biết nàng ta?"

"Ai?" Tinh thần Trương Ngũ Kinh phấn khởi, cưỡi ngựa phải cưỡi với tốc độ nhanh mới đã nghiền, rồi sau đó lời vừa ra khỏi miệng, lập tức phản ứng kịp, "Cổ Vô Song? Trời ơi! Đại ca chưa nghe qua nàng sao?"

"Đoạn thời gian trước, mấy người chúng ta đi bên ngoài, đi tới đâu, cũng nghe được nàng chiêu tế." Trương Tứ Thư theo sát đi lên, nói tiếp.

"Lớn tuổi rồi, cũng không biết tại sao không gả ra ngoài." Rõ ràng đã gia tăng tốc độ, nhưng Lâm Văn Thăng cưỡi ngựa vẫn có cảm giác ngựa chậm chạp như cũ. Chỉ là kỳ quái giọng nói của hắn không lớn, nhưng lại nghe được rõ ràng.

"Giống như bị người từ hôn!" Lâm Đại cũng hào hứng bổ sung một câu.

"Từ hôn?" Chân Bất Phàm không biến sắc nghe, "Lúc nào?"

"Không rõ lắm."

"Nguyên nhân gì?"

"Không biết."

". . . . . ."

"Nữ nhân Cổ Vô Song này mấy năm này đột nhiên xuất hiện, ở phương Bắc có rất nhiều thuộc hạ, trước đó vài ngày nghe nói dưới tay nàng có người làm việc, tựa hồ tính toán mở ra đường dây buôn bán ở phương Nam." Trương Tứ Thư nói ra chuyện Chân Bất Phàm muốn hỏi.

"Hơn nữa, danh tiếng của nữ nhân này ở phương Bắc rất vang, có câu nói ‘ Nam có Bất Phàm Bắc có Vô Song ’."

"Dừng! Nàng coi là rễ hành gì, lại có thể đánh đồng cùng đại ca?!"

"Không biết Quân Bảo tìm trở về làm gì?"

"Không phải Quân Bảo nói?"

"Chậc, Quân Bảo tiểu tử này tuy đầu óc mặc dù linh hoạt, nhưng kinh nghiệm còn thấp, ta lo lắng đệ ấy bị lừa!"

. . . . . .

Mấy người vừa thảo luận một phen, sau đó Trương Ngũ Kinh đột nhiên nhếch môi, "Dù thông minh nhưng mà cũng chỉ là nữ nhân! Hơn nữa loại lão nữ nhân này thiếu hụt dịu dàng, hắc hắc, nói không chừng là ái mộ đại ca chúng ta, mới xa ngàn dặm mà đến. . . . . . Nhìn ánh mắt nàng nhìn đại ca cũng không thích hợp, đặc biệt có ẩn tình."

"Cái rắm! Các ngươi không nhìn ra đại ca rất ghét nữ nhân kia sao?" Lưu Đại cảm thấy được lần này mình quan sát rất rõ ràng, mỗi lần vừa nhắc tới nữ nhân kia đại ca liền cau mày, cho nên rất chắc chắn với kết luận của mình, tràn đầy tự tin!

Cổ Vô Song. . . . . .

Chân Bất Phàm, lại nhăn mày.

**

Bên trong buồng xe một mảnh an tĩnh.

Một lúc sau, Tiền Quân Bảo đánh vỡ trầm mặc, "Vô Song tỷ, thay đổi chủ ý rồi hả?"

"Nếu nữ nhân hay thay đổi. . . . . ." Cổ Vô Song vốn là vén rèm xe lên một góc, tựa hồ nhìn cái gì, nghe được âm thanh, để rèm xuống cười với hắn, trả lời, "Sao Quân Bảo đệ hỏi nhiều vậy?"

"Có đạo lý." Tiếp theo từ trong vạt áo lấy ra một khối ngọc thạch, cùng khối ngọc thạch mà ngày hôm qua nàng ném xuống sông gần giống nhau, "Cho tỷ."

Cổ Vô Song cũng không nhận lấy, mà là nhìn khối ngọc thạch kia, "Thế nào, đệ sợ ta không giải quyết được?"

"Không dám," Đột nhiên cười nửa thật nửa giả, "Vô Song tỷ tựa hồ không có ý định dễ dàng bỏ qua cho đại ca."

"Lời ấy sai rồi, " Cổ Vô Song khẽ nhắm con mắt, "Ta là tính toán lấy thân báo đáp."

Xe ngựa chạy vững vàng.

Mấy người đó rõ ràng đã giục ngựa chạy xa, bây giờ Trương Ngũ Kinh lại quay đầu trở lại, ổn định ngựa, hướng về phía xe ngựa kêu lên, "Quân Bảo, đệ ra đây!"

Bên trong xe vẫn im lặng như cũ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Nắng gắt - Cố Mạn

Nắng gắt - Cố Mạn

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu

11-07-2016 41 chương
Trà âm

Trà âm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Ký sự ngày mưa

Ký sự ngày mưa

Tình cờ trong một lần về nhà ôn thi, tôi có được nghe một câu chuyện về một

23-06-2016
Chạm khẽ trái tim

Chạm khẽ trái tim

Chân thành, thì ra có thể cảm nhận được như vậy, không phải qua những quan tâm từ

24-06-2016
Có bao giờ...

Có bao giờ...

Nếu bạn thật lòng trao đi lòng tốt, hãy tin tưởng rằng, những điều tốt đẹp sẽ

24-06-2016
Ông Tóng bản Rôn

Ông Tóng bản Rôn

Tôi sinh ra và lớn lên ở bản Rôn. Bố tôi là người Kinh, từ hồi còn thanh niên ông

24-06-2016
Cõng em lên gác

Cõng em lên gác

Cô là nhân viên văn phòng, anh làm nghề bốc vác trong thành phố. Sau ngày tốt nghiệp

01-07-2016
Những mùa chim làm tổ

Những mùa chim làm tổ

Ôi! Những mùa chim làm tổ, những mùa đó đã qua và đã xa! Đã Xa! *** Mùa gặt tháng 5

24-06-2016

Old school Easter eggs.