Insane
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 37
5 sao 5 / 5 ( 45 đánh giá )

Gả Hạnh Không Hẹn - Chương 10

↓↓
Đề Phòng Có Trá

Có lẽ hôm trước quá mức mệt mỏi, cho nên mới nằm xuống liền không biết gì, khi tỉnh lại thì người đã nằm trên giường, xung quanh im lặng, không có chút gió nào. . . . . .

Tự nhiên sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc đã lâu chưa có.

A, vì sao trong mắt nàng lại có nước mắt? Bởi vì nàng đã yêu mến mảnh đất này rồi!

bạn đang xem “Gả Hạnh Không Hẹn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Vì sao nàng yêu mến như vậy? Bởi vì nàng đã đứng vững trên đôi chân của mình!

Nhưng mà. . . . . .

Cách một ngày mà vẫn còn di chứng, cả thân thể mềm nhũn không chịu nổi, thoáng dịch thân thể muốn đổi tư thế, có lòng nhưng lại không đủ lực, lại thêm cả sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi vô cùng khó chịu, mới yếu ớt gọi một câu, "Xuân Đào. . . . . ."

"Nàng còn sống."

Gần như lời nói của nàng vừa dứt, cửa liền bị đẩy ra, bóng đen của một người cao lớn nhất thời bao phủ toàn bộ không gian, đồng thời trả lời.

Lại là nam nhân khốn nạn này. . . . . .

Cổ Vô Song nhíu lông mày, xúi quẩy! Tại sao nàng vừa mới dậy thì phải đối mặt với hắn? Nhưng vẫn là hít một hơi nói: "Công tử có gì muốn nói?"

Dù sao nàng cũng đã có kinh nghiệm, nụ cười biến mất, nhưng giọng nói vẫn còn bình tĩnh.

"Xem ngươi còn sống hay không."

". . . . . ."

Chẳng biết tại sao, lời của hắn bao giờ cũng nói trúng chỗ đau của nàng. . . . . . Cổ Vô Song hít sâu một hơi, tránh cho bản thân mình nghe xong lại nghiếng răng nghiến lợi, "Không nhọc ngài quan tâm!"

"Ừm. . . . . ." Hắn suy nghĩ cẩn thận lần nữa, chỉ thấy mồ hôi làm sợi tóc dính chặt trên mặt nàng, hai mắt vẫn có thể nhìn rõ lòng người như cũ, ngược lại hơi buồn bực vì bộ dạng suy yếu của nàng, nhìn lâu một chút. . . . . . Ừm, coi như thuận mắt. . . . . .

Vì vậy thu hồi tầm mắt, bổ sung một câu, "Nên nhớ, lời hứa đáng giá nghìn vàng."

"Chân công tử. . . . . ." Cổ Vô Song nghiến răng, đột nhiên ý thức được nếu mình có thể mặt không đổi sắc khi đối mặt với hắn, đoán chừng từ đó đi khắp thiên hạ cũng không sợ. Giả bộ cười, khẽ hừ một tiếng, "Vậy thì cám ơn vì đã nhắc nhở, yên tâm. . . . . . Cái gì nên trả, nhất định sẽ không thiếu của ngài!"

Chính là một câu hai nghĩa.

"Ừm." Cũng không biết Chân Bất Phàm có nghe hiểu hay không, gật đầu một cái, lại nhìn nàng một cái, không trả lời nữa, xoay người rời đi.

Cổ Vô Song nhắm mắt lại nhớ bộ dạng của hắn ——

Cái đồ khốn kiếp!

**

Coi như Chân Bất Phàm có chút nhân tính, sau hôm đó cũng không trở lại phiền nàng, để cho nàng có không gian nghỉ ngơi. Dù sao cũng không đuổi nàng đi, cũng không còn thúc giục nàng giao đồ.

Ngược lại thuốc bổ gì gì đó cũng không để nàng đói bụng, nhân sâm, sừng hươu... Dược liệu quý, mỗi ngày đều cho nàng uống như nước lọc. . . . . .

Thật ra thì, nàng có thể bỏ ra hai tờ ngân phiếu trước mặt hắn, sau đó phất tay áo rời khỏi mà không mang một cọng rơm.

Nhưng Cổ Vô Song còn nhớ rõ lời thề vào hôm trước—— người nam nhân này thật sự là quá thiếu dạy dỗ!

Người sống cả đời vì sao? Ăn, uống..., chơi, vui mừng. . . . . . Chủ yếu nhất vẫn là vì tôn nghiêm! Cho nên Cổ Vô Song nghĩa bất dung từ* lưu lại. (*có thể hiểu là vì không thể từ chối được nên mới lưu lại)

Vì đại kế báo thù vĩ đại.

Không bao lâu lại phát hiện Chân phủ quản lý sai sót chồng chất, không có người quản sự, không có kế toán, ghi chép sổ sách ..., đại khái là Lâm Văn Thăng cùng Trương Tứ Thư xử lý, một ví dụ đơn giản là nhà kho, chỉ có một chìa khóa, đống vàng bạc châu báu bên trong, cảm giác ai cũng có thể vào lấy. . . . . .

Cả Chân phủ, đại khái chỉ có mười mấy nha đầu cùng gã sai vặt mỗi ngày đi dạo trong phủ, làm việc không nghiêm túc cũng không ra sức.

Thấy nàng cái người khách này cũng không có thái độ tốt gì, cố tình Chân phủ lại lớn, cỏ hoang trong đình viện không người nào xử lý, có lúc tìm nha đầu hỏi đường, đối phương cũng mang vẻ mặt mở mịt không biết gì, Cổ Vô Song bốc hỏa trong lòng, mặc dù không liên quan gì đến nàng, nhưng trong nhận thức của nàng, tiền cũng không phải để hoang phí, nhất định phải làm việc có giá trị.

Lấy tài nghệ này của Chân Bất Phàm lại có thể ngồi vững ở vị trí thủ phủ (giàu có nhất) thành Vanh Đường, Cổ Vô Song đột nhiên hoài nghi mình có phải hiểu biết nông cạn quá hay không. . . . . .

Nói đi cũng phải nói lại, nhắc tới một nơi đáng để tiêu tiền nhất trong Chân phủ, chính là đầu bếp, món ăn thật đúng là phong phú đa dạng, nguyên liệu nấu ăn toàn là tìm được ở những nơi không thể nghĩ tới trên trời dưới đất, khẩu vị vào nam ra bắc, có rất nhiều món ăn nàng chưa bao giờ nghe qua.

Cổ Vô Song suy nghĩ một chút, ngày khác rời đi, nhất định phải nghĩ biện pháp kéo đầu bếp theo, để cho bọn họ tức giận! Bi thương đi!

Nhưng chuyện của Chân phủ thật đúng là không tới phiên nàng trông nom, cho nên cứ xem như là không biết, Cổ Vô Song cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt*, sau đó bắt đầu may áo cho Chân Bất Phàm.

(*Nhắm một con mắt mở một con mắt: chuyện gì có thể bỏ qua được thì bỏ qua)

Nhân tiện cẩn thận suy nghĩ xem có biện pháp gì, có thể nhanh chóng khiến cho Chân Bất Phàm uy phong quét sân, không để mắt tới hoàn cảnh.

Xuân Đào ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhìn Cổ Vô Song tỉ mỉ may áo.

Nhìn tiểu thư quen thuộc xâu chỉ vào cây kim, không khỏi cảm thán trong lòng, trước kia tiểu thư dựa vào tay nghề này mà kiếm cơm!

Hừ hừ, không phải nàng thổi phổng! Mỗi năm tiểu thư đáp ứng thêu một cái khăn tay cho một phu nhân nhà giàu ở thành Tây, tay nghề có thể sánh ngang tú nương tốt nhất thành Nhữ An, nhất là đóa hoa mẫu đơn xanh non ướt át, tài nghệ thiêu thùa may vá xuất thần nhập hóa, Lô Hỏa Thuần Thanh!

Cho nên nàng đối với tiểu thư ngưỡng mộ như nước miếng của trẻ sơ sinh liên miên bất tận, lại lầm lỡ bộc phát sau này càng không thể thu hồi được!

A! Tiểu thư!

Sùng bái người quá!

Sau đó Xuân Đào nghiêng đầu tò mò hỏi, "Tiểu thư, sao ưng này lạ thế?" (ưng này là chim ưng nhé)

"Ừm." Cổ Vô Song nhẹ cắn đầu sợi chỉ, hài lòng nhìn áo màu đen mỉm cười, "Là ngốc ưng."

**

Cổ Vô Song không làm thì thôi, một khi làm tốc độ kinh người, đảo mắt đã là cái áo thứ hai, hai ngày nay không biết mấy cái đại nam nhân này chạy đi đâu rồi, cả Chân phủ, cũng chỉ còn lại mấy nha đầu, không nhiều lắm, nàng phân phó cái gì cũng dựa theo mà làm, mặc dù, làm không tốt lắm. . . . . .

Ngay cả Tiền Quân Bảo cũng không thấy bóng dáng.

Lần này Cổ Vô Song tâm huyết dâng trào, quyết định thêu con hổ, dù sao việc tinh tế này phải làm chậm, nàng cũng không vội.

Sau đó nghĩ tới nếu khiến cho họ Chân kia thay đổi chủ ý chủ động mở miệng muốn cưới nàng, lấy xu hướng phát triển trước mắt, chỉ là khả năng không lớn, chính là vừa thêu vừa hỏi Xuân Đào, "Xuân Đào, ngươi nói xem nam nhân sẽ thích nữ nhân như thế nào?"

"Hả. . . . . ." Xuân Đào ngẩn người, đột nhiên bắt đầu hồi hộp, này, đây là lần đầu tiên tiểu thư hỏi nàng! Dường như rất nghiêm túc, vắt hết óc suy nghĩ một hồi lâu, rất cẩn thận trả lời, "Trẻ tuổi. . . . . . Tướng mạo đẹp?"

Cổ Vô Song dừng lại công việc trên tay, đột nhiên cười một tiếng, "Ta không trẻ tuổi. . . . . ."

"A?" Nhất thời Xuân Đào có chút hoảng sợ, liên tiếp xua tay, "Tiểu, tiểu thư. . . . . ."

"Còn gì nữa không?" Cổ Vô Song tiếp tục thêu.

"Còn có. . . . . ."

"Nấu cơm được không?"

"Dĩ nhiên!"

"Vậy được, " Cổ Vô Song để kim chỉ xuống, "Bái sư."

Ừm. . . . . . Tiểu thư lại có ý định gì? Suy nghĩ một chút lại nhìn bán thành phẩm đặt trên mặt bàn, con hổ này cũng là lạ . . . . . . Giống như, giống như. . . . . .

Mèo!?

**

Ngày hôm đó gần tối, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn.

Tiếp đó là là liên tiếp có tiếng dừng ngựa, cộng thêm tiếng ngựa kêu ré.

Là đám Chân Bất Phàm trở lại.

Vẫn phong trần mệt mỏi như cũ.

Vừa mới vào cửa, lại thấy trên bàn có một bàn thức ăn khác với thường ngày.

Đúng lúc thấy Cổ Vô Song đi từ màn cửa sau ra, trên tay còn bưng một đĩa thức ăn, thấy nàng thanh nhã cười một tiếng, không có chút mùi dầu mỡ nào, nghe được nàng cười nói: "Trở lại? Khổ cực rồi, hôm nay ta nấu cho mọi người một chút thức ăn, tới nếm thử một chút."

". . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ."

Không ai lên tiếng.

Ngược lại Tiền Quân Bảo đi cuối cùng nhẹ nhàng nở nụ cười có thâm ý khác.

Mắt thấy hắn vừa mới bước ra một bước, Chân Bất Phàm đã bước ra một bước dài đi qua, ngồi xuống bàn tròn.

"Chậm!" Trương Ngũ Kinh đột nhiên rống to ra tiếng, tiếp đó lại móc ra một cái ngân châm, đưa trước mặt Chân Bất Phàm, vẻ mặt nghiêm khép hờ mắt, từ từ nói: "Đề phòng có trá!"

Cổ Vô Song nhẹ nhàng nhíu mày, khóe miệng vẫn duy trì mỉm cười như cũ, chính là tự mình ngồi xuống cạnh bàn——

Tạo thành trường hợp lưỡng cường giằng co quỷ dị. (lưỡng là 2; 2 này là chỉ nu9 và na9 nhé)

Tiếp đó nàng cầm đũa lên, tay trái nhẹ cầm ống tay áo tay phải, nhẹ nhàng gắp lên một món ăn, đưa vào trong miệng, nhai từ từ.

Trương Ngũ Kinh nhìn nàng, lại nói hai ngày nay theo đại ca ra bên ngoài nói chuyện buôn bán, đặc biệt nhớ lại, những tin tức bát quái về nàng. Mới phát hiện ngày trước nhận thức hạn hẹp như vậy, thì ra nàng thật sự là một người ngoan độc!

Tối độc phụ nhân tâm*, nàng đột nhiên lấy lòng nhất định có mưu đồ!

(*Tối độc phụ nhân tâm: dùng để nói đến những nữ nhân có tâm địa ác độc)

Hừ hừ, lần này nhất định đại ca sẽ khen ngợi hắn nhìn thấu mọi việc, quan sát kỹ càng!

Ừm. . . . . .

Trương Ngũ Kinh hé mắt nhìn nàng nuốt món ăn trong miệng xuống bụng, mới vội vàng lấy ly rượu bên cạnh đưa ra, "Vậy ngươi thử thêm cái này nữa!"

Trương Tứ Thư trực tiếp trợn trừng mắt, cảm thấy cùng người nào đó lớn lên từ trong bụng mẹ rất mất thể diện, trực tiếp đi đến phía sau người nào đó đạp cho một cước.

Lúc này Tiền Quân Bảo đã cười cười ngồi xuống, trực tiếp nói, "Vô Song tỷ, cực khổ rồi."

Bây giờ Cổ Vô Song đã tỉnh táo, coi như là khôi phục lại sự sáng suốt ngày trước, mắt liếc Tiền Quân Bảo, nhìn ra nguyên nhân tại sao hôm đó trên thuyền thái độ của Tiền Quân Bảo đột biến như thế——

Người này nói những lời mập mờ, lại cứ thích cất giấu khiêu khích trong đó, chắc chắn, là muốn chơi con ngốc ưng đang ngồi bên cạnh.

Nghĩ như vậy liền không coi lời nói của Tiền Quân Bảo là quan trọng, mà là tiếp tục đi trên con đường hiền thê lương mẫu, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, khẽ đứng dậy, liền gắp một khối thịt mỡ để vào trong chén cho Chân Bất Phàm.

Ừm, là thịt mỡ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nắng gắt - Cố Mạn

Nắng gắt - Cố Mạn

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu

11-07-2016 41 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ là truyện ngôn tình quân nhân dành cho các bạn thích đọc thể

21-07-2016 42 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Tương kính như tân

Tương kính như tân

Tương kính như tân, cử án tề mi Vợ chồng coi nhau như khách quý, tôn trọng lẫn nhau

29-06-2016
Thầy bói xem voi

Thầy bói xem voi

Nhân buổi ế hàng, năm ông thầy bói nói chuyện với nhau. Thầy nào cũng phàn nàn

24-06-2016
Bác Sĩ Bảo Cưới

Bác Sĩ Bảo Cưới

Trích đoạn:Giống như bất cứ lần nào khác trong đời. Anh biết khi có một con người

21-07-2016 15 chương
Quy luật của xe rác

Quy luật của xe rác

Anh giải thích rằng nhiều người cứ như là xe rác vậy. Họ chạy vòng quanh mang theo

01-07-2016
Ngốc nghếch yêu

Ngốc nghếch yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Sự hối hận muộn màng

Sự hối hận muộn màng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Cuộc đời là

27-06-2016