XtGem Forum catalog
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 37
5 sao 5 / 5 ( 100 đánh giá )

Gả Hạnh Không Hẹn - Chương 14

↓↓
Quân Bảo Tỏ Tình



Nước ở hồ này có thể nói là lạnh thấu tim, Cổ Vô Song cảm thấy có chút lạnh, cộng thêm sặc nước làm cho chóp mũi ngứa ngáy, cho nên nhảy mũi liên tục không ngừng.

Cổ Vô Song vẫn bị hắn ôm, định trực tiếp nắm áo của Chân Bất Phàm, lau nước mũi một chút, quản hắn khỉ gió gì.

bạn đang xem “Gả Hạnh Không Hẹn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Chân Bất Phàm cũng không so đo cùng nàng những thứ này, lại gọi tuấn mã đầu đen, hơn nữa lần này còn thả Cổ Vô Song ra trước, sau đó mới nhảy lên, ngồi ở nửa trước yên ngựa. Tiếp hắn kéo tay Cổ Vô Song từ phía sau vây quanh hong của hắn, ý đồ, là muốn giúp nàng chắn gió.

Sau đó cho ngựa chạy, Cổ Vô Song nghĩ tới từ trên lưng ngựa té xuống hậu quả không chừng so chết chìm còn nghiêm trọng hơn, cho nên ôm thật chặt, chính là cảm thấy hắn cũng ướt nhẹp, rất không thoải mái.

Còn đang nghĩ, hắn đột nhiên đưa một tay ra, chế trụ hai tay của nàng, để trên phần bụng của hắn, ừm. . . . . . Sợ nàng ngộ nhỡ ngủ mơ hồ té xuống sao?

Trời mới biết.

Quả nhiên lúc trở lại Chân phủ, Cổ Vô Song đã ở trạng thái mê man, mặc dù hắn chặn lại rất nhiều gió, nhưng loại gió này rất khó khống chế, nhất là lưng ngựa lắc lư, cũng không dễ chịu. Chỉ muốn Xuân Đào chuẩn bị một thùng nước nóng, tắm rửa mà thôi.

Lại nghĩ lúc này không biết đi theo Chân Bất Phàm ra ngoài bao lâu, nha đầu kia đột nhiên không thấy bóng dáng của nàng, sợ rằng lo muốn chết.

Quả nhiên, vừa tới cửa Chân phủ, đã nhìn thấy ánh sáng của cây đuốc, bóng người lắc lư, bỗng dưng nghe được một tiếng rống to, "Đã trở lại!"

Một tiểu nha đầu không sợ chết từ cửa chính vọt ra, Chân Bất Phàm cau mày, "Xuỳt——" một tiếng kéo cương ngựa, tuấn mã giương chân lên, tư thế tiêu sái tuấn dật, tránh được nàng.

Vậy mà chỉ khổ cho Cổ Vô Song ngồi phía sau, chỉ thấy là đầu tiên nàng ngửa lui về phía sau, tiếp đó chân ngựa rơi xuống đất, đầu nàng lại hung hăng đụng vào lưng cứng như sắt của Chân Bất Phàm ——

"Ai u. . . . . ." Nhất thời bảy tám ngôi sao bay đầy đầu, đau. . . . . . Nghĩ muốn xoa xoa, cố tình hai tay lại bị Chân Bất Phàm giữ. . . . . .

Con mẹ nó, thì ra là đây mới là dụng ý của Chân Bất Phàm!

Không có tinh thần trấn an gì Xuân Đào lại khóc nức nở, hiển nhiên Chân Bất Phàm cũng không có ý định ứng phó đám huynh đệ của hắn, chính là cảm giác ánh mắt của tên Tiền Quân Bảo kia rất bí hiểm, khóe miệng cười không biết biểu đạt ý gì.

Dù sao vừa giằng co một canh giờ, Cổ Vô Song mê man phân phó Xuân Đào một câu, "Ngươi thu thập một chút, ngày mai chúng ta về nhà. . . . . ."

Làm hại tiểu nha đầu người ta tâm tình từ đại bi đến đại hỉ, hưng phấn đến cả đêm khó ngủ.

Không biết có phải là ngủ không được yên ổn hay không, ngày hôm sau Cổ Vô Song đã thức dậy rất sớm, có chút mờ mịt, không lên tinh thần nổi, Xuân Đào không có ở bên cạnh, cũng không biết là canh mấy rồi.

Tự sờ trán mình cảm thấy nong nóng, nghĩ thầm mình nhất định là không quen thủy thổ ở đây cộng thêm áo ướt gió thổi, sợ rằng đã bị phong hàn rồi. . . . . .

Tiếp đó Xuân Đào khẽ đẩy cửa vào, đoán chừng là bởi vì đêm qua khóc quá nhiều, hai mắt sưng vù, còn quầng thâm mắt thật dày. . . . . .

"Tiểu thư, người đã tỉnh? Cái gì cũng thu thập xong rồi!" Thật ra thì cũng không có đồ gì, Xuân Đào nghĩ thầm. Giọng nói mang theo giải thoát cùng hưng phấn. Đang mong đợi tiểu thư phát hiệu lệnh, khải hoàn về nhà.

Cổ Vô Song lại sờ cái trán, muốn đứng dậy, toàn thân lại mềm nhũn, định buông tha nằm lại trên giường, cảm thấy mình cùng Chân Bất Phàm thật là chữ bát (八) đối hướng với nhau, nếu không làm sao từ lúc nàng bắt đầu bước lên thành Vanh Đường, lại không có một ngày nào tốt cả?

"Ta ngủ tiếp một lát." Cổ Vô Song đột nhiên kiên định tín niệm về nhà, không muốn phức tạp nữa, cứ nghĩ như vậy nằm xuống lần nữa, lại ngủ mất.

Nhưng Xuân Đào lại muốn tiến lên đỡ nàng, tuy nói là chậm một bước, cứ như là đụng phải nước nóng, sắc mặt đại biến, "Ai nha thật là nóng, ta đi gọi đại phu!" Người liền hưu một tiếng chạy ra ngoài.

Cổ Vô Song không còn kịp nữa ngăn cản, đành phải nhắm mắt dưỡng thần, lại cảm thấy có người tiến vào, còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay trực tiếp đặt lên trán nàng, trong lời nói lộ ra lo lắng, "Sao Vô Song tỷ không biết chăm sóc bản thân như vậy?"

Là Tiền Quân Bảo. . . . . .

Cổ Vô Song mới mở mắt ra, liếc hắn một cái, nhìn trên gương mặt mềm mại của hắn không hề che giấu quan tâm, muốn mở miệng, ". . . . . ." Lại không biết nên nói những gì.

Cũng không biết là khi nào thì bắt đầu, cảm thấy Tiền Quân Bảo này có cái gì đó không đúng, vốn là cảm thấy hắn chỉ cố ý tỏ vẻ thân mật, muốn kích thích đại ca hắn, nhưng sau đó lại cảm thấy không hoàn toàn là như thế, tâm tư của hắn cũng không phải là đơn thuần như vậy. . . . . .

Có lúc nàng thậm chí cảm thấy, những gì hiện ra trên mặt của Tiền Quân Bảo, là thành thục cùng. . . . . . Mưu tính. . . . . không phù hợp với tuổi của hắn.

Có lẽ là trực giác của nàng hơn người, mấy ngày nay cũng không muốn cùng hắn tiếp xúc quá nhiều, còn có bài xích.

Nàng ngày trước cũng là dựa vào cái loại trực giác này, để chọn bạn hợp tác làm ăn. Trước thấy Tiền Quân Bảo không tồi, nhưng sau khi đến Vanh Đường, rõ ràng hắn đối với nàng cũng không tệ lắm, nhưng cảm giác càng ngày càng không ổn. . . . . . Mà vẫn không nói ra được đến tột cùng là kỳ lạ ở chỗ nào.

Được rồi, kỳ quái hơn chính là, loại cảm giác này cũng không nhằm vào Chân Bất Phàm.

"Đêm qua đệ không có ở đây, nhưng nghe nói là hôm qua đại ca dẫn Vô Song tỷ ra ngoài?"

Trí nhớ đêm qua nhất thời tái hiện lại, Cổ Vô Song vô lực nhắm hai mắt lại, "Quân Bảo đệ có lòng, ta muốn nghỉ ngơi. . . . . ." Đã có ngụ ý đuổi khách.

"Sao đại ca vẫn không hiểu được thương hoa tiếc ngọc vậy. . . . . ." Tiền Quân Bảo nghe thấy liền ngẩn người, đột nhiên lui về phía sau vuốt trán của nàng, chống lại tầm mắt, ấm áp cười một tiếng, vô cùng thân mật.

Nếu nói lần trước tứ chi tiếp xúc là bởi vì thay nàng bôi thuốc, như vậy lần này Cổ Vô Song không nghĩ ra bất kỳ lý do gì. . . . . .

Đang muốn tránh, ngoài cửa liền có tiếng vang, theo âm thanh nhìn lại, lại thấy Chân Bất Phàm mang vẻ mặt trắng đen đứng ở cửa.

Ngoài ra còn có mấy tên kia.

Cổ Vô Song cũng không nghĩ ngay lúc này lại nhìn thấy hắn, định nhắm mắt lại.

Tiền Quân Bảo cũng không quản, đầu tiên là mím môi cười một tiếng, sau đó ánh mắt mang theo kiên nghị nhìn Chân Bất Phàm, không có chút nào sợ hãi nói: "Đại ca. . . . . ."

Chân Bất Phàm bước một bước vào bên trong phòng, tầm mắt rơi vào trên người Cổ Vô Song nằm trên giường, mím chặt môi mỏng, không nói một lời.

Lâm Văn Thăng không biến sắc dựa vào cạnh cửa, đứng ở sau lưng Chân Bất Phàm, khóe miệng khẽ nhếch cười, nhưng nụ cười lại không ở trong đáy mắt, "Quân Bảo, nếu huynh nhớ không lầm, thì đó là đại tẩu đệ tìm về . . . . . ."

Trương Ngũ Kinh ngày trước luôn luôn hướng về bên ngoài, hôm nay nhìn thấy Tiền Quân Bảo ngồi bên giường Cổ Vô Song, nói một câu, "Quân Bảo, thế này thì không hợp quy củ!"

"Vô Song tỷ đích xác là đệ từ thành Thữ An thuyết phục tới. . . . . ." Hắn dừng một chút, "Chỉ là hiện tại tỷ ấy không muốn, ước định trước đó dĩ nhiên là không tính rồi."

"Không tính gì?" Trương Ngũ Kinh trợn to mắt, còn có chuyện như vậy?

Lâm Văn Thăng mở miệng, "Cho dù là thế, cũng không nên do đệ tới phát ngôn."

Tiền Quân Bảo cười cười, không lên tiếng nhìn Chân Bất Phàm, giống như là sử dụng ánh mắt nhắc nhở đã từng nói ——

Sẽ tặng cho hắn nếu hắn thích.

Bọn nam nhân này thật ầm ĩ, Cổ Vô Song nhíu lông mày, ở trên giường lật người.

"Không tính gì?" Là giọng nói của Chân Bất Phàm, đột nhiên xuy một tiếng, "Ném ra."

Ném ra?! Cổ Vô Song bỗng dưng mở to mắt, vén chăn lên, đang muốn đứng dậy.

Tiền Quân Bảo đỡ nàng, ngăn động tác của nàng lại, nhìn Chân Bất Phàm, "Lúc này, đại ca không nên đối xử với bệnh nhân như vậy."

Xong rồi không để ý Chân Bất Phàm, nháy mắt.

Vẻ mặt Lâm Văn Thăng hiện rõ ngoài ý muốn, chần chờ một hồi lâu, nháy mắt mấy cái xác nhận, Chân Bất Phàm nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn mới tiếp tục ám hiệu cho Lưu Đại ——

Hai người cứ như vậy, cùng nhau ném Tiền Quân Bảo từ cửa sổ ra ngoài. . . . . .

Hả? Trương Ngũ Kinh lấy làm kinh hãi, từ khi hắn có ấn tượng tới nay, đại ca là người nhân nhượng Quân Bảo nhất, thậm chí không nói nặng nửa câu với đệ ấy ….

Vừa lúc nhìn thấy Chân Bất Phàm khom người muốn ôm lấy Cổ Vô Song, ánh mắt sáng lên, "Đại ca! Trên cổ huynh có dấu răng!"

Dấu răng của nữ nhân!

Chân Bất Phàm không lên tiếng, mà là bế Cổ Vô Song lên, cằm để trên trán nàng, một động tác rất nhỏ, nhưng làm cho người ta suy nghĩ. . . . . .

Đại tẩu!

Quả nhiên chính là ngươi rồi, đại tẩu!

Xong rồi Chân Bất Phàm ôm Cổ Vô Song giả chết đi ra ngoài, Trương Ngũ Kinh lại liếc một cái, thuận tay cầm áo đặt ở trên mặt bàn trong phòng lên, giọng nói cao vút, "Hắc, cừ thật, lại thêu con mèo!"

Lại cầm lên nghiên cứu một hồi lâu, "Sao. . . . . . Ưng này là lạ?"

Lâm Văn Thăng chỉ hơi liếc một cái, kiến thức rộng rãi đáp:

"Ngốc ưng."

Cừ thật! Trương Ngũ Kinh nghĩ thầm, đại tẩu không hổ là đại tẩu, có tiền đồ!

Đầu Cổ Vô Song vốn đã choáng váng, hôm nay lại bị hắn giày vò tới giày vò lui, càng thêm họa vô đơn chí, hận đến cắn răng nghiến lợi, lại chỉ có thể vô lực mở miệng, "Chân Bất Phàm, có phải ngươi đã bỏ quên cái gì hay không?"

Hắn cúi đầu liếc nàng một cái, "Cái gì?"

Cổ Vô Song liếc hắn một cái, "Thật ra thì ta là người. . . . . ." Mà không phải hàng hóa trên bến tàu!

". . . . . ." Chân Bất Phàm trầm mặc nhìn nàng.

Cổ Vô Song nhắm mắt lại, "Hai chân ta có thể đi lại, không cần ngươi phí sức."

"Nàng không nặng." Hắn cũng không dừng lại mà bước tiếp.

". . . . . ." Cho nên? Nàng tức giận nghĩ, nếu là nàng vừa già vừa nặng thì. . . . . ."Mang ta đi đâu?"

"Khám đại phu."

"Bảo Xuân Đào đi gọi."

"Cho nên Tứ đang đi tìm nàng ta."

"Cái gì. . . . . ."

"Bên trong phủ có đại phu." Vẻ mặt hắn vẫn nghiêm túc như cũ, "Hết, ta lại hôn nàng."

**

Trương Ngũ Kinh ở trong phòng nhìn qua hai lần, đi tới phòng khách. Mà Lâm Văn Thăng cũng lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn Tiền Quân Bảo ngồi trên mặt đất đã lâu, bây giờ mới từ dưới đất đứng dậy, khoan thai vỗ vỗ áo, cũng cảm nhận được ánh mắt của Lâm Văn Thăng, quay đầu lại hướng hắn cười một tiếng, nụ cười kia vẫn ấm áp như cũ, nhìn như không ngần ngại chút nào.

Lâm Văn Thăng biết, động tác ném Tiền Quân Bảo vừa rồi, trong lòng cũng hiểu, lấy thân thủ của tiểu tử kia, muốn thoát thật ra thì không khó. Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn không ngăn cản, ngoài mặt, giống như là một loại phương thức biểu hiện vậy.

Chỉ là, Lâm Văn Thăng lại không cho là như vậy. . . . . . Hắn không thể không thừa nhận, hắn thật ra thì nhìn không thấu cái tên tiểu tử này.

Hắn và Tứ, Ngũ còn có Lưu Đại, mạng của bốn người bọn họ, đều là đại ca cứu, mười mấy tuổi đi theo đại ca liều mạng, hôm nay cũng đã qua mười mấy năm rồi.

Về phần Tiền Quân Bảo, nhỏ tuổi nhất, gia nhập cũng trễ nhất.

Vẫn nhớ mùa đông kia như cũ, Tiền Quân Bảo để lộ hai chân, ăn mặc rách rưới, ăn mặc như ăn mày theo sát sau lưng đại ca, nhìn thấy bọn họ cũng không sợ, mà lộ ra nụ cười ngây thơ, còn có một ánh mắt nhìn thấu thế tục.

Khi đó hắn đã cảm thấy không ổn, chung đụng lâu dài, tuyệt không tin tưởng một nụ cười như vậy, lại xuất hiện trên mặt của một đứa bé ăn mày—— lại không có chút nào khiếp sợ, cũng không phải là nghé con mới sinh, trong tươi cười ngược lại cất giấu mấy phần ý vị sâu xa.

Tiền Quân Bảo học rất nhanh, trong mấy người thì võ công của tiểu tử đó tiến bộ nhất, chỉ là hắn không hiểu sao đại ca lại tin tưởng Tiền Quân Bảo, tới như vậy. . . . . . Không giống với lẽ thường.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Văn án: Anh là một người con trai như thế, cứng nhắc, không thích giao du, đượm vẻ u

09-07-2016 1 chương
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối là tiểu thuyết ngôn tình hiện đại được sưu tầm và đăng

21-07-2016 45 chương
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Một người anh

Một người anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Sau khi có

27-06-2016
Như một giấc mơ

Như một giấc mơ

Tôi nhận ra, dù thế nào, thì chị vẫn vẹn nguyên trong trái tim tôi, nó chưa bao giờ phai

23-06-2016