XtGem Forum catalog
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 37
5 sao 5 / 5 ( 77 đánh giá )

Gả Hạnh Không Hẹn - Chương 09

↓↓
Ai Cũng Có Mưu Đồ Riêng



"Mẹ ngươi!" Trương Tứ Thư bởi vì lão đệ không có não, không nhịn được mà thô lỗ, sau đó hung hăng đánh lên phía sau cổ hắn một chưởng, hoàn toàn không thấy trầm ổn nữa.

Vui mừng? Vui mừng cái rắm! Không thấy mặt đại ca đen sao? Muốn chết mà!

bạn đang xem “Gả Hạnh Không Hẹn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Trương Ngũ Kinh vẫn ở trong trạng thái không có ở đây, sờ lên phía sau cổ giật mình, "Cẩu ngươi! Trương Tứ Thư! Mẹ ta không phải là mẹ ngươi sao!?" Vậy mà vừa mới tính toán vén tay áo lên khai chiến, rốt cuộc ý thức được cái gì, liếc nhìn Chân Bất Phàm liền im bặt, sau đó lại hùng hùng hổ hổ rống lên một câu, "Mẹ nó! Ta thắng được lại không vui mừng chút nào!"

". . . . . ."

Đồ không có não.

Có tật xấu.

Mặt Chân Bất Phàm biến thành màu đen, âm trầm làm cho người quanh mình nhất thời không dám thở mạnh, chi có màu đen áp bức thúc giục khí thế của mình lên.

"Xin lỗi. . . . . ." Cổ Vô Song dừng một chút, không biết thế nào ngược lại còn có loại xúc động muốn cười, cho nên lời nói liền không có thành ý gì.

Trên thực tế cổ họng nàng khô khốc, đầu óc choáng váng, cũng không còn tâm tư để ứng phó, suy nghĩ một chút đây là địa bàn của hắn liền nghe theo hắn thôi, tạm thời chừa cho hai bên chút không gian. . . . . . Cho nên bàn tay nhẹ nhàng đỡ ở huyệt thái dương, bày ra bộ dạng không thoải mái. (Nếu các bạn không biết huyệt thái dương thì có thể hỏi bác gg)

Nhưng mà vẫn chưa quên không để lại dấu vết lui ra mấy bước, ừm, quả là có chút ghê tởm. . . . . .

Chân Bất Phàm tự nhiên nhìn thấy, nắm chặt thành nắm đấm, mặt buồn bực, bắt đầu ghét bỏ cởi áo.

Ách. . . . . . Phi lễ chớ nhìn.

Cổ Vô Song khép mắt vô cùng không cẩn thận liếc nhìn, nhìn thân thể cường tráng của hắn, nước da màu lúa mạch ở dưới ánh mặt trời, thật ra thì vẫn còn mái tóc đáng xem.

Cập bờ rồi.

Nhưng vẫn cùng nàng đối nghịch, bỗng chốc nghe giọng nói của hắn cực kỳ đè nén nói, "Quay đầu!"

Cái gì?!

Cổ Vô Song bởi vì di chứng sau khi say tàu, cảm giác giống như không nghe rõ, đầu óc mơ mơ màng màng không rẽ qua ngã rẽ, mà quay đầu sao?

Thuyền quay đầu?!

Mắt thấy hắn một bên nhanh chóng cởi áo bẩn ra, vừa lộ ra oán hận mở miệng, "Ngũ Kinh, chặn miệng tên kia lại!"

"Không thành vấn đề!" Thần kinh Trương Ngũ Kinh căng thẳng, đứng nghiêm.

Rồi lại nghe được Lâm Văn Thăng ở một bên nhàn nhạt mở miệng, "Đại ca, huynh xem."

Vừa nhìn, Cổ Vô Song hoàn toàn không nói gì.

Bờ bên kia không biết khi nào thì tới một đám người, chậm rãi, rất nhanh vây kín bến tàu lại một giọt nước cũng không lọt.

Người cầm đầu dáng dấp rất đen, ngũ quan nhìn từ xa cùng con chó không kém là bao, ba người đi theo bên cạnh, giơ ba lá cờ, trong đó có một lá nền trắng chữ màu đen, trên đó viết Chân Bất Phàm, lại dùng bút lông đỉnh đạc vạch lên.

Lá khác viết "Bại tướng dưới tay”

Một lá cuối uy phong nhất, bốn chữ to đỏ rực—— đại hoạch toàn thắng*. (*Đại hoạch toàn thắng: chiến thắng đối phương, lấy được toàn thắng)

Cổ Vô Song tuyệt không cảm thấy hắn ta phách lối, cũng không thấy hắn ta uy phong, nàng chỉ có một loại nhận thức mãnh liệt, thì ra là đầu óc của Giang Nhị thiếu gia ngâm trong a-xít nồng độ đậm đặc mà lớn, hơn nữa. . . . . .

Hắn ta sẽ chết rất thảm.

Quả nhiên ——

Lâm Văn Thăng lên đầu tiên.

Kế tiếp trừ Lâm Văn Thăng, những người còn lại cũng không đợi thuyền cập bờ, đều lao ra khỏi thuyền, thân thủ bất phàm, xẹt qua mặt sông, trực tiếp lên bờ.

Mặc dù có người bảo hộ cho chủ, nhưng đều bị một chưởng đánh bay, sau đó Trương Ngũ Kinh bay vọt lên, một cước đá lên mặt của Giang Nhị, sau đó hai người xông lên phía trước điên cuồng đánh một trận.

Trương Tứ Thư giải quyết mấy lá cờ, sau đó một người dễ dàng ứng phó một đám lâu la bên cạnh Giang Nhị, nghĩ thầm, lần này hai người Lưu Đại và Trương Ngũ Kinh cùng lên, tuyệt đối là đãi ngộ khách quý, ưu đãi ra máu.

Gặp tình hình này, Cổ Vô Song liền muốn ngất xỉu rồi.

Nàng không nghĩ tới là vì sao phải giải quyết theo cách này? Không phải nhân cơ hội này trước là làm bộ quan hệ cùng Chân Bất Phàm rất tốt, sau đó thì giải quyết ân oán sao?

Sau đó nàng tìm mọi cách để kiềm chế, sao lại tận mắt nhìn thấy bọn người dã man này dùng nắm đấm giải quyết vấn đề?

Vậy nàng sẽ làm nhân chứng sao?

Tay Cổ Vô Song đỡ ở huyệt Thái Dương, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. . . . . .

Khụ, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, bởi vì thuyền đang quay đầu.

Ngược lại, Chân Bất Phàm hoàn toàn không yên tâm trên ở đó, hiện tại đã cởi áo bẩn ra, cũng không quản đối phương còn là khuê nữ, thẳng thắn vô tư lộ ra nửa thân trên.

Chỉ thấy hắn vẫn nắm cái áo trong tay, từ từ tới gần nàng, tựa hồ có ý đồ gì đó.

Cổ Vô Song khẽ lui một bước, cảnh giác nhìn hắn, sẽ không phải là muốn ném cái áo bẩn kia lên mặt nàng chứ. . . . . .

Xú nam nhân chết tiệt!

Chính là không nhịn được học Trương Ngũ Kinh chửi một lần, cảm thấy thật khó khăn mới đè xuống tức giận, bây giờ lại nổi lên, lại nghĩ đến lúc trước nhẫn nại cũng uổng phí, cảm giác rất muốn tỷ thí. . . . . .

Vậy mà hắn càng đến gần, liền lập tức thay đổi hành động——

Biết người nam nhân này nói một không nói hai, Cổ Vô Song cắn răng, sau đó hơi giận dỗi mở miệng, "Ta nhất định sẽ tự may cho công tử một cái, hai tay dâng lên còn không được sao!"

". . . . . ." Chân Bất Phàm dừng bước chân lại, tựa hồ đang cân nhắc lời nói của nàng, trong giây lát, hắn đứng tại chỗ nhìn Cổ Vô Song từ trên xuống dưới để tìm ra đầu mối, từ từ nói, "Hai cái."

Con mẹ nó! Cổ Vô Song thiếu chút nữa tức giận mắng to, đây mới là ăn tươi nuốt sống trong truyền thuyết!

Cổ Vô Song nhếch miệng, "Một cái."

Chân Bất Phàm không lên tiếng nữa, lại tiến tới một bước.

"Hai cái liền hai cái!"

"Ba cái." Hắn lại thay đổi chủ ý.

". . . . . ." Cổ Vô Song giận đến sôi máu, trong lòng mắng mười tám đời tổ tông của hắn, không sao, nàng còn có Xuân Đào! Dù sao nàng nói rồi, chỉ tự tay làm một cái.

"Cũng do ngươi tự mình hoàn thành."

". . . . . ."

"Ngươi là người làm ăn, hiểu được lời hứa đáng giá nghìn vàng."

". . . . . ." Choáng —— đầu nàng thật choáng. . . . . .

Đột nhiên từ trên không rơi xuống một vật thể, tiếp theo vật thể đó bị hung hăng đạp lên.

Nhìn xuống dưới, Giang Nhị bị đánh thành đầu heo.

Đột nhiên Chân Bất Phàm ném cái áo trong tay, vừa vặn rơi trúng mặt hắn ta. Lâm Văn Thăng tiến lên, lơ đãng đạp lên đầu ngón tay của Giang Nhị, tức thì hắn ta gào lên.

Ừm. . . . . .

Cổ Vô Song tuyệt không đồng tình với người này, tuyệt không.

Sau đó Trương Ngũ Kinh còn khoa trương, "Quả nhiên đồ chơi của đại tẩu dùng rất tốt!"

"Ngươi nói cái gì?"

"Đại tẩu. . . . . ." Nói xong hắn dừng lại một chút, không biết có phải đối với lời nói của Quân Bảo ấn tượng quá sâu hay không, còn nói. . . . . .

Bởi vì đại ca cùng nữ nhân này đứng chung một chỗ, quá mức có tướng vợ chồng?

Đại tẩu, hai chữ này tự nhiên mà bật thốt lên.

Đại tẩu. . . . . .

Toàn bộ đều im lặng. . . . . . Trương Ngũ Kinh mới ý thức được mình gọi sai, chỉ ha ha hai tiếng cười to che giấu, "Sai rồi sai rồi, còn chưa có quá môn đấy." (chưa qua cửa hay còn chưa gả vào)

Xong rồi còn hơi mập mờ nhìn hai người ở trong cuộc một cái.

Trực giác của người đơn tế bào (đơn giản) chính xác đến mức dọa người, cho nên Trương Ngũ Kinh cảm thấy có chuyện tốt đang đến gần, chỉ là vấn đề thời gian thôi?

Ấu trĩ, Cổ Vô Song thầm nghĩ.

Tiếp theo, chính là nhìn sang Chân Bất Phàm.

Thật ra thì đây cũng không phải là chuyện gì đáng ngại, cố tình đối phương cũng nghĩ như vậy, cho nên ánh mắt hai người vừa đúng lúc chống lại nhau. . . . . . Nhìn nhau không nói gì, lại giống như tranh đấu, ai cũng không chịu dời tầm mắt trước, hơi có vẻ giằng co.

Một đôi này đứng yên nhìn nhau, đương nhiên không nửa phần đắm đuối đưa tình.

Ở giữa ánh lửa, Cổ Vô Song không nhịn được ở trong lòng mắng người nam nhân này trăn ngàn lần, vừa cảm thán tính nhẫn nại của bản thân như mây trôi nước chảy, mịt mờ không rõ. Vừa bất đắc dĩ thừa nhận đối phương cậy mạnh vô lý thế nào, nói một mà không nói hai, cho nên cứng rắn sẽ gây bất lợi cho mình mà thôi, về phần gả cho hắn. . . . . .

Hừ. . . . . . Cổ Vô Song khẽ hừ tuy nói một cách yếu ớt, nhưng cũng vô cùng kiên định, còn không bằng để nàng cô độc suốt quãng đời còn lại!

Ngược lại những lời này của Trương Ngũ Kinh, mơ hồ khiến Cổ Vô Song xuất hiện một ý niệm mông lung, nhất thời không thể nghĩ ra trọn vẹn. . . . . . Ừm, cổ họng vẫn ẩn ẩn cảm giác đau đớn như cũ, cộng thêm đầu choáng váng, quyết định trước gác tất cả các ý tưởng qua một bên, tiếp theo bất ngờ giả bộ cười một cái, vừa muốn nói chuyện. . . . . .

Chân Bất Phàm lại nhìn nàng từ đầu đến chân một phen, tất cả ý nghĩ nghi ngờ đều ngưng lại thành hai chữ: "Đại," tạm dừng lại, hai mắt nhìn thẳng vào nàng, "Tẩu?"

"Ngươi. . . . . ." Ngươi đi chết đi!

Cổ họng mắc nghẹn lại làm cho nàng không thể bật thốt nên lời, lại chỉ hao phí mất một phần vạn canh giờ, ngầm hạ quyết định ở trong lòng——

(một canh giờ =2h đồng hồ=7200 giây, 1vạn=10000=>(1/10000)/7200 thì rất rất là bé chưa được 1 giây)

Lần này gả tuyệt không phải theo đuổi vật chất bình thường! Lần này, đã phát triển nhanh chóng thành vì nghị lực theo đuổi tình yêu!

Nếu nàng không thể khiến cho Chân Bất Phàm mang kiệu mười hai người khiêng xin lấy nàng làm vợ, tên Cổ Vô Song nàng liền viết ngược lại!

Đến lúc đó nàng muốn hắn ở trước mặt mọi người ở thành Vanh Đường uy phong quét sân!

Cổ Vô Song nhất thời quên mất mình tự tuổi này cần có cái gì mà ổn trọng cùng thành thục, lúc mở miệng còn mang theo vài phần giận dỗi kêu gào: "Xuân Đào!"

Trương Tứ Thư vừa mới cân nhắc cái từ xưng hô "Đại tẩu" này xong, lại nghe được nàng nói chuyện, phản xạ có điều kiện lên tiếng, "Vẫn còn đang nôn."

". . . . . ." Cổ Vô Song lấy tay đỡ cái trán, cảm thấy đầu choáng váng muốn nứt ra. . . . . .

Chương trước | Chương sau

↑↑
Muốn Nói Yêu Em

Muốn Nói Yêu Em

Trích đoạn:Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây

20-07-2016 43 chương
Chúc Mừng Sinh Nhật

Chúc Mừng Sinh Nhật

Truyện Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh thuộc thể loại tiểu thuyết

23-07-2016 10 chương
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình thấy rất hay nên chi

21-07-2016 120 chương
Con đường anh chọn

Con đường anh chọn

Mùa xuân đã về trên khắp phố phường Hà Nội từ lúc nào. Một màn đêm lạnh giá

24-06-2016
Người chồng điên

Người chồng điên

"Cô câm miệng cho tôi!" Chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, một cái tát

30-06-2016
Bạn trai tôi là Sói

Bạn trai tôi là Sói

P/s: Với sự trở lại, truyện ngắn của tớ nhân vật nam luôn có tên là Ju, nữ luôn

28-06-2016
Một cách khóc

Một cách khóc

"Nhưng không sao cả, mai này nhìn nó, bạn sẽ nhớ một con đường một hàng cây. Không

24-06-2016
Đêm hấp hối

Đêm hấp hối

Nhắm mắt, hít thở thật sâu, Linh cầm lưỡi dao lam đặt lên cổ tay phải... *** Linh

29-06-2016