The Soda Pop
Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 65 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 4 - Chẳng chừa một món

↓↓

- Dù các vị không thấy, thì cũng có nghe một câu tục ngữ chứ !

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mộ Dung Minh Châu hỏi:


- Câu gì ?


Mường tượng Vân Tại Thiên lộ vẻ sợ hãi.


Nhưng rồi gã cũng thốt:


- Kê khuyển bất lưu !


Mộ Dung Minh Châu buột miệng kêu lên:


- Kê khuyển bất lưu ?! Tại sao phải có sự kiến kê khuyển bất lưu ?


Vân Tại Thiên nhạt giọng:


- Nếu không giết hết, thì tránh đâu được cái hậu hoạn một cách vĩnh viễn ?


Mộ Dung Minh Châu cau mày:


- Chẳng lẽ hung thủ tàn sát Thần Đao Môn mười tám năm trước, giờ lại xoay qua Vạn Mã Đường ?


Vân Tại Thiên đáp:


- Có thể là vậy !


Gã miễn cưỡng tự khống chế lấy mình, nhưng sắc mặt vẫn biến xanh, thốt xong bốn tiếng, gã cầm chén rượu lên nốc cạn, rồi tiếp:


- Trừ bọn hung thủ năm xưa quyết chẳng có ai khác.


Mộ Dung Minh Châu hỏi:


- Làm sao thấy như vậy ?


Vân Tại Thiên giải thích:


- Nếu không phải chung, thì kẻ nào khác giết chó giết gà làm chi ? Tại sao cần phải giết gia súc trước, giết người sau ? Chúng chẳng sợ đập cổ làm cho rắn sợ à ?


Mộ Dung Minh Châu hỏi:


- Nhưng tại sao họ cần phải làm như thế ?


Vân Tại Thiên nắm chặc hai tay cứng như hai quả chùy, mồ hôi đượm nơi trán kết thành hạt to, cắn răng, gồng gân mặt, buông nặng từng tiếng:


- Chỉ vì chúng không muốn bọn tại hạ phải chết gấp, chết dễ dàng !


Trong cảnh diện mông lung, chốc chốc tiếng ngựa hí vang rền, rồi tiếng gió vi vu từ ngàn xa cuốn đến.


Đêm thu đã lạnh, cái lạnh âm trầm, không buốt như khí giá ngày đông.


Gió lạnh rít bên ngoài, bên trong là cảnh tử tịch dù một số đông người đang quy tụ bên nhau.


Tử tịch, vì không ai nói với ai một lời.


Công Tôn Đoạn bắt đầu uống, cạn chén đầy, rót đầy chén cạn, để rồi uống cạn, rót đầy.


Hoa Mãn Thiên đã đứng lên, tay chắp sau lưng, bước tới bước lui cạnh những hình ngựa vẽ chạy bay nơi vách. Bước chân của hắn vừa nặng nề, vừa chậm chạp, chừng như quên nhấc chân, chừng như không nhấc nỗi chân.


Phi Thiên Tri Thù nhợt sắc mặt trắng như giấy, ngẩng đầu lên, xuất thần.


Mộ Dung Minh Châu uống bao nhiêu rượu, rượu đó tợ hồ biến thành mồ hôi, chảy thành giòng. Nếu vụ án cách mười tám năm không liên quan với y, thì tại sao y khiếp hãi !


Mồ hôi chảy ra như thế nếu không khiếp hãi thì tại sao ?


Vạn Mã Đường chủ tuy vẫn thản nhiên, tuy vẫn ngồi đoan chánh, nhưng tâm thần phảng phất chơi vơi ngoài thể xác.


Vô hình trung, đôi tay của y đặt lên mặt bàn, điều mà có lẽ chẳng bao giờ y làm.


Đôi tay thiếu ngón chừng như dán chặt nơi mặt bàn.


Người ta nói, một say giải được ngàn sầu, người say bao giờ cũng sướng ! Không tuyệt đối thì cũng tương đối.


Nhưng, Lạc Lạc Sơn có say thực sự chăng ?


Diệp Khai vẫn còn giữ nét cười nơi khoé miệng.


Chàng là người duy nhất tại hội trường, không cải sắc, không biến thái độ.


Chàng vẫn là chàng, luôn luôn còn là chàng.


Những ngọn đèn sáp từ từ nhỏ lệ. Ngọn đèn thấp dần ! Thấp dần, gần tàn lụn.


Gió vuốt quanh bức bình phong gỗ to lớn bên ngoài vút vào đại sảnh, tạt qua các ngọn đèn, lửa đèn rạp xuống, bật đứng lên, gió lồng lộn xoáy trong không gian, làm các ngọn đèn chao chao chực tắt.


Không ai lưu ý đến gió, không ai nghe cái lạnh của đêm thu theo gió rải khắc sảnh phòng.


Nguồn tâm tư của họ cũng dao động như các ngọn đèn, sắc diện của họ biến đổi liên hồi, hoặc trắng, hoặc xanh, hoặc hồng, bất nhất.


Một lúc lâu, Mộ Dung Minh Châu miễn cưỡng cười một tiếng, thốt:


- Tại hạ có một điều này, chưa được hiểu cho lắm !


Vân Tại Thiên buông lơ là:


- Ạ ?


Mộ Dung Minh Châu đáp:


- Họ đã tàn sát tận tuyệt nhân số của Thần Đao Môn, thì các vị ném trên họ của báo phục thâm cừu, mới phải chớ. Tại sao các vị chưa tìm họ mà họ lại tìm các vị trước ?


Vân Tại Thiên trầm giọng:


- Thần Đao, Vạn Mã, xuất xứ đồng nguồn, hoạn nạn đồng chịu, lợi lộc đồng chia !


Mộ Dung Minh Châu tiếp:


- Các hạ muốn nói, họ cũng có thù đối với Vạn Mã Đường cũng như đối với Thần Đao Môn ?


Vân Tại Thiên gật đầu:


- Một mối thù nghìn năm không giải tỏa !


Mộ Dung Minh Châu chớp mắt:


- Cho nên tận diệt Thần Đao Môn, họ chỉ mới làm được phân nửa việc. Họ tìm Vạn Mã Đường thanh toán nốt cho xong phần việc còn lại ! Họ đi trước các vị, họ tìm ngay các vị, mà không chờ các vị tìm họ !


Vân Tại Thiên gật đầu:


- Như vậy đó !


Mộ Dung Minh Châu hỏi:


- Tại sao họ đợi mãi đến mười tám năm sau mới bắt đầu thanh toán phần việc còn lại ? Về các vị, thì sự đảm cách thời gian có lý do. Bởi các vị không tìm ra tung tích hung thủ. Chứ còn họ ?


Vân Tại Thiên như chơi vơi tận phương trời xa trở về, từ từ thốt:


- Hạ được Thần Đao Môn, chẳng phải là họ thành công dễ dàng. Họ tiêu hao nhân tài không ít, lực lượng suy giảm nặng, thì mười tám năm qua chưa hẳn là thời gian vừa đủ cho họ tu chỉnh cơ cấu để có lại phong độ của ngày xưa. Họ chờ mười tám năm sau mới bắt đầu hoạt động, cái đó không lạ lắm.


Mộ Dung Minh Châu hỏi:


- Nghĩa là lúc đó, họ không còn thực lực dồi dào, để khai chiến với Vạn Mã Đường !


Vân Tại Thiên gật đầu:


- Thần Đao, Vạn Mã có lực lượng suýt soát nhau, họ mang cái suy tàn đến Vạn Mã, thì mong đắc ý.


Rồi gã tiếp:


- Mười tám năm qua, rất đủ thời gian cho bọn hậu sanh của cừu nhân trưởng thành ! Tại hạ nghĩ, lớp người trước hầu hết đều thương vong, muốn đối phó với Vạn Mã Đường chúng phải trông mong vào lớp nhỏ, chúng chờ đợi cái lúc lớp nhỏ trưởng thành.


Mộ Dung Minh Châu chớp mắt:


- Bằng vào cái lập luận đó, các vị có ý hoài nghi bọn tại hạ !


Vân Tại Thiên trầm giọng:


- Món nợ máu tuy trải qua từ mười tám năm dài, đối với bọn tại hạ, vẫn còn mới, như mới xảy ra ngày hôm qua, hôm kia. Mấy trăm huynh đệ trong Vạn Mã Đường sẵn sàng ngã gục trong một cuộc chiến tương lại. Tự nhiên bọn tại hạ phải đề cao cảnh giác. Bọn tại hạ bắt buộc phải chú ý đến những gì cần chú ý. Người ta nói, dè dặt bao giờ cũng vẫn hơn.


Mộ Dung Minh Châu phản kháng:


- Nhưng bọn tại hạ chỉ vừa đến đây thôi ... Chỉ mới đến trong đêm qua thôi mà ?


Diệp Khai mỉm cười:


- Vì chúng ta đều là những kẻ lạ, cho nên sự hiềm nghi tăng gia quan trọng.


Mộ Dung Minh Châu cau mày, hỏi:


- Tại sao ?


Diệp Khai tiếp:


- Tại vì tâm não. Chúng ta là người lạ vừa đến đây, đến đúng lúc việc giết chó giết gà xảy ra.


Mộ Dung Minh Châu lắc đầu:


- Chẳng lẽ chúng ta vừa đến là động thủ ngay ! Chẳng lẽ chỉ có bọn nào đến trong đêm qua mới đáng bị nghi ngờ, còn những người đến trước bảy tám hôm lại không động thủ ?


Diệp Khai từ từ thốt:


- Mười tám năm ôm hận, mong có dịp báo hận, gặp dịp rồi, ai lại chờ bảy tám hôm sau ? Đến là động thủ ngay, đến mà còn chờ, là mất dịp, ai chịu nỗi sự nôn nóng ?


Mộ Dung Minh Châu lau vội mồ hôi trán, lẩm nhẩm:


- Tại hạ không đồng ý với lập luận đó ! Cái đạo lý bên trong mù mờ quá. Thật là khó hiểu !


Diệp Khai điềm nhiên:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Siết tay

Siết tay

Đã sáu năm cô và anh không gặp nhau. Cô không thích anh như trước nữa. Nhưng cũng không

27-06-2016
Gintama chap 03

Gintama chap 03

Đọc truyện tranh Gintama chap 03     Tiếp nối chap 2, một cuộc gặp gỡ không mấy tốt

05-10-2016
Nói Yêu Em Đi Anh

Nói Yêu Em Đi Anh

Tôi trở về nhà sau một ngày học mệt mỏi. Mình có nên đi đến buổi lễ đó không

22-07-2016 24 chương