Vạn Mã Đường chủ vẫn tay đặt lên mặt bàn, ngồi yên tại chỗ, thần sắc an tường.
Con người đó như trầm tịnh muôn đời, dù cho quanh mình có đất lở trời long, không một biến cố nào làm xao động nổi ít nhiều.
Thậm chí, y không nhìn Mộ Dung Minh Châu nửa mắt.
Mộ Dung Minh Châu biến sắc mặt xanh dờn, tay thì cứng, song mắt trừng, hướng về cái đống kiếm trên bàn.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lâu lắm, y miễn cưởng hỏi:
- Bọn họ ?
Họ là chủ nhân các thanh kiếm !
Hoa Mãn Thiên đáp:
- Chưa sao !
Vân Tại Thiên mỉm cười, thốt:
- Trên thế gian phỏng có bao người thừa dỏng khí đồng tồn vong với đao, kiếm ! Kiếm dám gãy, để bảo vệ người, người thì không dám gãy để đồng chung số phận của vật từng giúp ích hơn một lần ! Người kém cả vật vô tư, người không đáng hãnh diện !
Lạc Lạc Sơn lại cười vang:
- Cho nên người thông minh không mang đao không đeo kiếm !
Lão vẫn còn ngoẻo đầu nơi cạnh bàn. Lão vươn tay ra, quơ quơ, rà rà trên mặt bàn, rồi lẩm nhẩm:
- Rượu đâu ? Sao mà ở đây, chỉ có đao, có kiếm, toàn là đao kiếm, không hề có rượu !
Vạn Mã Đường chủ cười lớn.
Lần thứ nhất, y bật cười thành tiếng.
Rồi y thốt:
- Hay ! Hỏi hay vô cùng ! Hôm nay mời các vị đến đây, bổn đường chỉ muốn cùng các vị say tít cung thang, say lệch đất trời, làm gì không có chuẩn bị rượu ?
Y cao giọng hơn một chút hướng về thuộc hạ:
- Sao chưa dọn cái gì ra ?
Lạc Lạc Sơn ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt lừ đừ, hỏi lại:
- Có phải là không say thì đừng hòng rời tiệc ?
Vạn Mã Đường chủ gật đầu:
- Vậy đó !
Lạc Lạc Sơn lại hỏi:
- Còn như say ? Say rồi có ra đi được chăng ?
Vạn Mã Đường chủ thản nhiên:
- Dĩ nhiên là được !
Lạc Lạc Sơn buông tiếng thở dài đoạn ngoẻo đầu cạnh mép bàn như cũ, lẩm nhẩm:
- Vậy là ta yên chí lớn ! ... Rượu đâu ?
Rượu đã được dọn lên.
Chén vàng, bình bạc, đũa ngà, rượu bốc thơm, thức ăn bốc thơm, sức hấp dẫn của rượu và thức ăn không xóa tan bầu không khí trầm nghiêm đến lạnh.
Rượu, màu phỉ thúy, sắc mặc của Mộ Dung Minh Châu càng xanh hơn.
Y tự hỏi: nên ngồi xuống hay phải đứng đó, đợi mời !
Đi ra, thì chắc chắn không thể rồi, bởi ra phải lấy kiếm, mà lấy kiếm thì sự sanh.
Chưa phải lúc để cho sự sanh, dù y không sợ sự sanh.
Diệp Khai đặt tay nhẹ xuống mặt bàn, thốt:
- Rượu ngon thế này, hội vui thế này, có lý nào con người không bốc hứng ? Từ lâu nghe đồn Mộ Dung công tử là bậc văn võ kiêm toàn lại sành cầm ca, chẳng rõ công tử chịu cho nghe một khúc cao diệu chăng ?
Mộ Dung Minh Châu quay đầu lại nhìn chàng, ngưng thần.
Có hạng người vĩnh viễn tươi cười, những người đó vĩnh viễn không nuôi ác ý đối với bất kỳ ai, dù đối với kẻ thù !
Diệp Khai thuộc hạng người đó.
Mộ Dung Minh Châu nhìn chàng một lúc lâu, cuối cùng thở dài, thốt:
- Tốt !
Y cầm chén lớn, chén đầy rượu, y nốc một hơi cạn. Rồi y lấy đũa, gõ vào chiếc chén, ca:
- Trời mênh mang ! Đất thênh thang ! Chứa chan huyết lệ, trăng sáng mờ vàng ! Vào Vạn Mã, đao gãy bảng, người đời đoạn can tràng !
Vân Tại Thiên biến sắc ?
Công Tôn Đoạn vụt quay mình, trừng mắt giận. Bàn tay cứng hơn thép của y nắm chặc đốc loan đao.
Nhưng, Vạn Mã Đường chủ thản nhiên như thường. Hơn thế, thần sắc của y tươi vui hơn.
Uống xong chén rượu, chừng như cái can đảm trở về với hương men.
Ca xong, y cao giọng hỏi:
- Các vị có ai nghe ca khúc đó chăng ?
Diệp Khai đáp trước:
- Tại hạ có nghe ! Nghe rồi !
Mộ Dung Minh Châu chớp mắt:
- Nghe rồi các hạ có ý tứ như thế nào ?
Diệp Khai mỉm cười:
- Tại hạ nghĩ rằng có một câu trong khúc ca rất kỳ diệu !
Mộ Dung Minh Châu hỏi:
- Một câu thôi ?
Diệp Khai gật đầu:
- Phải ! Chỉ có một câu !
Mộ Dung Minh Châu lại hỏi:
- Câu nào ?
Diệp Khai nhắm mắt lẩm nhẩm:
- Đao gãy bảng ... người đời đoạn can trường !
Chàng đáp lại, mơ màng:
- Đao gãy bảng ... người đời đoạn can trường !
Chàng còn lặp đi lặp lại mấy lượt nữa.
Bỗng, chàng mở mắt ra, nhìn về Vạn Mã Đường chử, điểm một nụ cười hỏi:
- Đường chủ có phát hiện chỗ kỳ diệu trong câu đó chăng ?
Vạn Mã Đường chủ điềm nhiên:
- Xin cho biết cao kiến !
Diệp Khai tiếp:
- Trong câu đó, đao được đề cập đến, còn kiếm thì không. Tại sao chỉ nói đao gãy bảng ?
Chàng chớp chớp đôi mắt, rồi chàng nhìn Mộ Dung Minh Châu, nhìn sang Phó Hồng Tuyết, cuối cùng nhìn luôn Vạn Mã Đường chủ.
Phó Hồng Tuyết ngồi đó im lặng, đầu vẫn cúi xuống, tay vẫn nắm chuôi đao, mắt vẫn nhìn đao.
Mộ Dung Minh Châu đã ngồi xuống tự bao giờ. Aùnh mắt của y chớp luôn, miệng cười cười.
Khi ánh mắt của y và ánh mắt của Diệp Khai gặp nhau, ánh mắt của y chuyển sang Diệp Khai một ý niềm cảm kích.
Bây giờ đến lượt Phi Thiên Tri Thù ! Con người đã thay gã phu xe.
Y không thuộc hạng lắm mồm lắm miệng, cho nên từ đầu, y không nói một tiếng
nào.
Bây giờ y cảm thấy cần kết giao bằng hữu với Diệp Khai.
Y đã quyết tâm rồi !
Lập tức y cạn chén rượu trước mặt, đoạn cau mày, hỏi:
- Đúng vậy ! Tại sao nhất định là chỉ đao gãy thôi ? Tại sao thế ?
Hoa Mãn Thiên trầm gương mặt, lạnh lùng đáp:
- Chỗ huyền diệu của câu ca, chỉ có người sáng tác khúc ca mới biết được ! Các vị nên hỏi thẳng nơi người đó là hơn ?
Vạn Mã Đường chủ mỉm cười, thốt:
- Các hạ hỏi rất đúng !
Chương trước | Chương sau