Diệp Khai mỉm cười:
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Nếu tại hạ là Đường chủ thì cũng khong làm khác hơn y. Vô luận là ai, khi có ý muốn tru lục toàn gia của người nào đó, chỉ sợ không thích lưu lại nhà người đó !
Chừng như sợ câu nói chưa đủ nghĩa, chàng bổ túc luôn:
- Dù cho có lưu lại đi nữa, ít nhất cũng cử động khác hơn mọi người. Thậm chí, có thể làm một việc gì đặc biệt !
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Nếu là các hạ, có làm như đã nói đó chăng ?
Diệp Khai mỉm cười, chuyển hướng cuộc đối thoại sang đề tài khác:
- Các hạ có biết Vạn Mã Đường hoài nghi người nào nhiều nhất chăng ?
Phó Hồng Tuyết điềm nhiên:
- Ai ?
Diệp Khai đáp:
- Hai chúng ta, các hạ và tại hạ !
Phó Hồng Tuyết chợt dừng chân, ngưng ánh mắt nhìn Diệp Khai, rồi gằn từng tiếng:
- Có phải là các hạ chăng ?
Diệp Khai cũng dừng chân, rồi từ từ thốt:
- Câu đó, đáng lẽ phải do tại hạ hỏi ! Có phải là các hạ chăng ?
Hai người cùng đứng lại, cùng nhìn nhau, bất thình lình cùng cười.
Diệp Khai thốt:
- Lần thứ nhất, tại hạ thấy các hạ cười.
Phó Hồng Tuyết buông gọn:
- Biết đâu chẳng là lần cuối !
Hoa Mãn Thiên chợt hỏi:
- Hai vị cười cái chi ?
Phó Hồng Tuyết hỏi lại:
- Ở đây cấm cười à ? Thấy cái lạ, buồn cười, nên bật cười vậy thôi !
Diệp Khai nói theo:
- Không cho cười thì không cười !
Trong khi họ tiến tới, bên ngoài, tại đại sảnh Công Tôn Đoạn cứ uống, uống nhiều, uống mãi chẳng biết đã nốc được bao nhiêu rượu rồi.
Vạn Mã Đường chủ nhìn hắn uống, một lúc lâu, thở dài một tiếng, rồi thốt:
- Ta biết, ngươi muốn say, song cái say vẫn không giúp ngươi giải quyết được việc
gì !
Công Tôn Đoạn đập mạnh tay xuống bàn, cao giọng thốt:
- Không say rồi sao ? Chẳng lẽ không say mới đỡ tức uất.
Vạn Mã Đường chủ lắc đầu.
- Không phải là cái tức, mà chỉ là kiên nhẫn, là nhẫn nại, vô luận là ai, cũng có lúc phải nhẫn nại ! Tình thế bắt buộc mà !
Tay cầm chén rượu, tay run, rượu trong chén tràn ra, hắn nhìn những mảnh của chiếc chén do hắn chém vỡ.
Đoạn hắn cười lạnh thốt:
- Nhẫn nại ! Ba mươi năm qua, thuộc hạ theo Đường chủ, cùng Đường chủ vào tử ra sanh lắm độ, giao tranh với địch trước sau hơn một trăm bảy mươi trận lớn nhỏ, máu chảy một số lượng đủ làm cho một người chết ngộp, hiện tại Đường chủ còn bảo thuộc hạ phải nhẫn nại thêm ! Nhẫn nại bao nhiêu lâu nữa ? Ba mươi năm dài, chưa đủ sao ! Đường chủ còn bảo thuộc hạ cố chịu đựng thêm, khi cái gã tiểu tử thọt chân lê gót đến đây !
Vạn Mã Đường chủ thở dài:
- Ta biết ngươi chịu đựng cực độ rồi ! Ta ...
Công Tôn Đoạn chận lời:
- Đừng nói nữa ! Thuộc hạ hiểu ý tứ của Đường chủ rồi ! Hiện tại, Đường chủ có gia đình, có vợ, có con, cho nên hành sự không táo bạo như thuở xa xưa ! Đường chủ vì gia đình mà phải dè dặt ? ...
Hắn đập tay xuống bàn, cười lạnh tiếp:
- Thuộc hạ bất quá chỉ là một tiểu tốt vô danh trong Vạn Mã Đường, một phần tử tầm thường, dù cho phải vì Tam Lão Bản cam tâm nhẫn nại thì cũng họp đạo nghĩa chứ có sao đâu !
Vạn Mã Đường chủ ngưng ánh mắt nhìn hắn. Ánh mắt ẩn ước chứa đựng niềm thương cảm lẫn lộn với sự căm hờn.
Lâu lắm, y mới thốt:
- Ai là Tam Lão Bản ? Ai là tiểu tốt vô danh ? Cái sự nghiệp này là do công sức của chúng ta dựng lên chung, dù cho cốt nhục đồng bào, cũng không thân hơn như tình của chúng ta dành cho nhau ! Những cái sẵn có tại đây, ngươi có quyền hưởng nửa phần, bất cứ ngươi muốn cái chi, cũng có quyền tùy tiện mà lấy đi, dù cho ngươi muốn bắt con gái ta, ta cũng sẵn sàng trao cho ngươi !
Y thốt với giọng trầm tịnh, ôn tồn, câu nói đượm nặng cảm tình, dù sắt đá có nghe, cũng phải đổ lệ, huống chi người !
Công Tôn Đoạn cúi đầu, lệ nóng đoanh nơi tròng mắt.
Cũng may, lúc đó Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên trở lại.
Vạn Mã Đường chủ lấy lại vẻ bình hòa, hỏi:
- Tất cả đều lưu lại đây ?
Vân Tại Thiên đáp:
- Tất cả !
Niều thương cảm trong ánh mắt tiêu tan, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Y trầm ngâm một lúc, rồi thốt:
- Lạc Lạc Sơn, Mộ Dung Minh Châu, với gã Phi tặc có bằng lòng ở lại, điều đó đúng là ngoài ý tưởng của ta !
Vân Tại Thiên hỏi:
- Đường chủ cho rằng ba người đó không đáng nghi ngờ ?
Vạn Mã Đường chủ lắc đầu:
- Ít nhất nếu họ có gì đáng nghi ngờ, thì cũng chỉ có một điểm nhỏ thôi.
Hoa Mãn Thiên chen lời:
- Vị tất là vậy !
Vạn Mã Đường chủ ạ một tiếng:
- Vị tất ?
Hoa Mãn Thiên tiếp luôn:
- Mộ Dung Minh Châu chẳng phải là con người giản đơn, con người đó đóng kịch rất khéo ! Với thân phận của hắn, khi nào hắn bị nhục mấy lượt mà không phản ứng ? Hắn chẳng phản ứng, mà còn nói năng vu vơ, khỏa lấp, như chẳng hề bị nhục !
Vạn Mã Đường chủ gật đầu:
- Ta biết hắn đến đây, tất có một mưu đồ, song cái đích chẳng phải là Vạn Mã Đường.
Hoa Mãn Thiên hỏi:
- Còn Lạc Lạc Sơn ? Cái lão danh sĩ giả hiệu đó, đi đến đâu cũng tự tôn mình là tiền bối, xem tất cả thiên hạ là hậu sanh, tại sao bất chấp gian khổ trên vạn dặm dài, đến vùng hoang địa này ?
Vạn Mã Đường chủ đáp:
- Biết đâu lão chẳng trốn kẻ thù đang truy tung tích lão !
Hoa Mãn Thiên cười lạnh:
- Phái Võ Đương người đông, thế mạnh, người ta sợ họ thì có, làm gì họ sợ thiên
hạ !
Vạn Mã Đường chủ thở dài:
- Hẳn ngươi chưa quên cái nhục một nhát kiếm nơi chân núi Võ Đương hai mươi ba năm về trước ?
Hoa Mãn Thiên biến sắc:
- Quên làm sao được Đường chủ !
Vạn Mã Đường chủ tiếp:
- Nhưng, Hồi Vân Tử, một kiếm khách phái Võ Đương, người đã gây thương thế cho ngươi, cũng chết dưới tay ngươi chứ ?
Hoa Mãn Thiên căm hận:
- Rất tiếc người trong Võ Đương chưa chết sạch !
Vạn Mã Đường chủ nhìn hắn, một lúc lâu, thốt:
- Ngươi có khối óc thanh tịnh, ánh mắt sắc bén, gặp việc là ứng biến rất hay, khó có người sánh kịp. Điều đáng tiếc là tâm địa quá hẹp hòi. Trong tương lại, nếu ngươi thất bại thì sự thất bại đó là do sự hẹp hòi đó sanh ra.
Hoa Mãn Thiên cúi đầu, không đáo. Lồng ngực của hắn phập phồng, phập phồng, đủ biết tâm tình của hắn mất bình thường !
Vân Tại Thiên đổi đề tài câu chuyện:
- Trong năm người đó, Phó Hồng Tuyết là người khả nghi nhất ! Nhưng cứ như lời Diệp Khai, thì ... nếu hắn vì tìm cừu mà đến, hà tất hắn mang đao vào Vạn Mã Đường !
Vạn Mã Đường chủ suy tư trầm trọng, sau cùng lại hỏi:
Chương trước | Chương sau