Polly po-cket
Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 95 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 4 - Chẳng chừa một món

↓↓

- Hiểu cũng tốt, không hiểu cũng tốt ! Chung quy, chúng ta vẫn phải cảm kích !

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mộ Dung Minh Châu trố mắt:


- Cảm kích ?


Diệp Khai nâng chén lên nhấp một ngụm rượu, điểm một nụ cười, tiếp:


- Nếu chúng ta không bị hiềm nghi nặng như thế này, thì làm gì uống được các thứ rượu tàng trữ lâu năm của Vạn Mã Đường ?


Lạc Lạc Sơn vỗ bàn cười lớn:


- Hay ! Nói nghe hay ! Hay quá ! ... Rượu đâu ? ... Rượu ! ...


Lần này, lão vươn tay, cầm chén rượu, uống liền, không như lần trước, gọi rượu mà không màng đến rượu.


Mộ Dung Minh Châu lạnh lùng:


- Rượu này mà các hạ vẫn uống được, thiết tưởng không dễ dàng cho !


Lạc Lạc Sơn trừng mắt:


- Tại sao lại không uống được ? Chỉ cần cái tâm không thẹn với việc làm bất chánh thì dù cho họ có nghi ta là kẻ giết chó, giết gà, họ nghi cứ nghi, quan hệ gì đến ta mà không uống được rượu ?


Lão gọi:


- Rượu đâu ! ... Rượu ! Chẳng lẽ lại hết rượu ?


Nhưng rượu vừa được mang đến là lão ngoẻo đầu xuống mép bàn, rồi thở ồ ồ.


Hoa Mãn Thiên ghét lão cực độ, chỉ muốn vung một quyền đánh lão ngã xuống nền rồi chụp xác lão ném ra ngoài.


Nhưng hắn có kiên nhẫn lạ, nên dù hận, hắn vẫn dằn được.


Bằng cớ là hắn đứng trơ trơ giữa đường, suốt đêm dài chờ mời được khách.


Có điều, đối với Lạc Lạc Sơn, hắn đố kỵ cùng cực, đố kỵ đến độ không còn kiên nhẫn nỗi.


Diệp Khai thích thú vô cùng.


Chàng vốn thích hoạt cảnh, có cái gì náo nhiệt là chàng quyết xem cho kỳ được. Chàng còn mong mỏi nhiệt náo xảy ra đều đều, nếu không thì những ngày dài bình lặng, thật là vô vị, thật là chán, kiếp nhân sanh phí phạm quá !


Trong khi chàng quan sát những người khác thì Vạn Mã Đường chủ quan sát chàng !


Hiển nhiên, Đường chủ thấy rõ chàng đang thích thú.


Rồi chẳng biết vô tình hay hữu ý, Diệp Khai quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau, bốn mắt sắc bén như đao.


Đao chạm đao tóe lửa. Mắt chạm mắt, cũng tóe lửa luôn !


Đường chủ gượng nở một nụ cười như muốn nói gì.


Lúc đó, Mộ Dung Minh Châu bỗng cười lạnh, thốt:


- Hiện tại thì tại hạ hoàn toàn minh bạch !


Vân Tại Thiên hỏi:


- Minh bạch cái chi ?


Mộ Dung Minh Châu tiếp:


- Hẳn Tam Lão Bản cho rằng trong bọn tại hạ, có một người chuyên tâm đến đây báo cừu phục hậm. Tam Lão Bản muốn tra cứu xem người đó là ai ! Cho nên có cái ý mời cả bọn đến !


Vạn Mã Đường chủ hỏi:


- Có tra cứu được không ?


Mộ Dung Minh Châu lắc đầu:


- Không ! Chỉ vì, người đó không mang chiêu bài hung thủ nơi mặt. Còn như bảo người đó tự nhận, thì hẳn là Đường chủ không toại nguyện đâu !


Dừng lại một chút, y tiếp:


- Cho nên, tại hạ nghe cuộc hội họp đêm nay phải có một mục đích khác nữa, ngoài cái việc tra cứu hung thủ.


Bây giờ, y lấy lại được tác phong của một vị công tử một gọi trăm vâng, lời nói của y, tiếng cười của y, biểu lộ một oai nghi rõ rệt.


Y hoàn toàn quên mất cái nhục cởi kiếm bỏ lên mặt bàn vừa rồi.


Cuối cùng y hỏi tiếp:


- Đường chủ có điều chi chỉ giáo, trong chiều hướng của mục đích khác đó !


Vạn Mã Đường chủ trầm ngâm một lúc rồi cười, thốt:


- Đêm đã xuống sâu rồi, các vị không còn kịp trở vào thành. Tại hạ có ra lịnh chuẩn bị khách phòng cho các vị. Xin các vị ủy khúc lưu lại đây qua đêm. Ngày mai, tại hạ sẽ phân bày, thiết tưởng cũng không muộn.


Diệp Khai đưa tay che miệng, ngáp dài, đáp:


- Phải lắm. Ngày mai nói, hay bây giờ nói vẫn chẳng có quan hệ gì !


Phi Thiên Tri Thù mỉm cười thốt:


- Diệp huynh có tánh dễ dãi, tùy hòa với mọi người, rất tiếc trên đời còn có một số người không giống Diệp huynh !


Vạn Mã Đường chủ chớp mắt:


- Ạ ? Thế là các hạ ...


Phi Thiên Tri Thù lạnh lùng:


- Không phải bất cứ trong trường hợp nào tại hạ có thể tùy tiện mà hòa đồng với người khác, tuy nhiên tại hạ phải tùy !


Mộ Dung Minh Châu liếc mắt sang đống kiếm trên bàn, tiếp nối:


- Tùy là phải ! Bởi ở đây dù sao cũng đủ tiện nghi hơn ở tại khách sạn !


Vạn Mã Đường chủ day qua Phó Hồng Tuyết:


- Còn Phó công tử ?


Phó Hồng Tuyết điềm nhiên:


- Nếu đao không rời người thì người ở lại.


Lạc Lạc Sơn chợt kêu to:


- Không được ! Tại hạ không ở lại đâu !


Hoa Mãn Thiên trầm giọng hỏi:


- Tại sao ?


Lạc Lạc Sơn đáp:


- Nửa đêm, tiểu tử đó nổi hứng giết người, giết lầm tại hạ thì chẳng hóa ra oan uổng lắm sao ?


Hoa Mãn Thiên biến sắc:


- Thế là các hạ nhất định ra đi ?


Lạc Lạc Sơn nheo nheo mắt, như có hạt bụi rơi trong mắt, bỗng bật cười cười khan


tiếp:


- Nếu ngày mai, Vạn Mã Đường còn rượu ngon đãi khách, thì dù có bị giết lầm, tại hạ cũng nhận mạng, không kêu la oan uổng !


Khách bằng lòng ở lại, bằng lòng miễn cưỡng, bằng lòng tự nguyện, chung quy vẫn ở lại !


Và khách cùng một loạt đứng lên.


Họ nghĩ, dù sao, ở lại cũng được an toàn hơn là đi hoang ngoài đồng vắng, lúc đêm sâu.


Đi hoang như vậy, chẳng những không vào thành kịp, phải ngủ bờ, ngủ bụi, mà còn lắm bất ngờ xảy đến.


Khách rời đại sảnh, chỉ còn lại một mình Công Tôn Đoạn tự rót, rót đầy chén rượu, uống cạn lại rót đầy, đầy rồi lại cạn.


Đêm còn dài, ngày chưa đến gấp.


Không một tiếng động, ngoài tiếng gió hất cát tung lên cành lá, kêu rì rào, mường tượng tiếng đao nạo xương, rào rào !


Bốn bề tịch mịch.


Đêm trăng tại Biên thành, gợi niềm sầu xứ cho khách viễn du, lãng tử nào chẳng xúc động tình hoài ? ...


Vân Tại Thiên xách ngọn đèn lồng, đi trước dẫn đường.


Phó Hồng Tuyết lết chân như lúc nào, từ từ bước cố đi sau cùng.


Y có ý đi sau, người khác cũng không muốn đi trước. Diệp Khai ở trong số người thích đi sau, nên chậm chân lại.


Phó Hồng Tuyết tiến lên, song song với Diệp Khai.


Diệp Khai chợt cười, thốt:


- Tại hạ không tưởng nổi tạisao các hạ chịu ở lại đây.


Phó Hồng Tuyết bâng quơ:


- Ạ ?


Diệp Khai tiếp:


- Vạn Mã Đường mời chúnt ta đến đây đêm nay, là có ý muốn xem có hay không có người chẳng chịu lưu lại.


Phó Hồng Tuyết đáp:


- Các hạ đâu phải là người trong Vạn Mã Đường !

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Vẫn sẽ là anh và em

Vẫn sẽ là anh và em

Định mệnh đã sắp đặt trong trái tim anh chỉ mang một hình bóng... *** 17 năm

23-06-2016
Nó và hắn

Nó và hắn

Nó Tóc tém, cao 1.56m ,chuyên mặc quần Jeans, áo sơ mi đủ loại. Nó mạnh mẽ, cá tính,

23-06-2016
Người vợ mù

Người vợ mù

Có lẽ duyên phận đưa anh đến bên cô. Mặc bao lời khuyên ngăn, một lễ cưới xinh

25-06-2016
Những mùa không ngủ

Những mùa không ngủ

Ai vì ai vì ai mà quay đều...Ai vì ai vì ai vì ai mà không ngủ được (1). *** 1. Xuân

23-06-2016
Tin nhắn gửi nhầm

Tin nhắn gửi nhầm

Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan

26-06-2016
Tấm lòng của cha

Tấm lòng của cha

Giờ trả bài tập làm văn luôn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho

01-07-2016