Lệ anh hùng đã hóa thành bích huyết.
bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Trên kiếm lại vẫn không có máu, chỉ có một điểm lệ ngân, nhưng hiện tại cả một điểm lệ ngân thần bí đó phảng phất cũng đã bị bích huyết của anh hùng nhuộm đỏ.
Kiếm vẫn trong tay Trác Đông Lai, Trác Đông Lai đang ngưng thị nhìn lệ ngân trên kiếm.
Hắn không nhìn họ Tư Mã, cũng không nhìn Ngô Uyển.
Trong mắt hắn càng không thể có lệ.
Nhưng hắn một mực đang si si dại dại nhìn điểm lệ ngân đó, giống như đột nhiên phát hiện trong điểm lệ ngân đó có một thứ lực lượng tà ác thần bí, tất cả mọi bất hạnh đều do nó mà tạo thành.
Cũng không biết qua bao lâu sau, hắn bỗng nói:
- Ba người hôm nay đến, chân chính đáng sợ nhất không phải là Công Tôn huynh đệ, mà là người thứ ba.
Thanh âm của Trác Đông Lai băng lãnh:
- Người đó vốn không nên chết, bởi vì y quá thông minh, quá lợi hại, ám khí và thuật dịch dung của y rất ít có người có thể so sánh bằng y, nếu quả y hồi sớm lẳng lặng bỏ đi, ta có lẽ cũng giả như không biết, bởi vì ta sau này nhất định còn có thể dùng đến y.
- Y còn chưa đi ?
"Y còn chưa đi". Trác Đông Lai đáp:
"Bởi vì tự y cũng biết y đã làm sai một chuyện, ta đã không thể để cho y đi".
Hắn đột nhiên quay người đối diện lão nhạc sư đầu bạc mù lòa, gằn từng tiếng:
- Kế tiên sinh, lẽ nào ngươi thật nghĩ rằng ta không nhận ra ngươi ?
Nhạc sư đầu bạc một mực đứng trong một phiến mông lung giữa bóng tối và ánh đèn, bóng cũng mông lung, người cũng mông lung.
Cô gái thắt tóc bím cũng một mực ôm đàn tỳ bà đứng kề bên lão, trên khuôn mặt trắng nhợt đã không còn nét bi thương, cũng không có vẻ khủng bố kinh hãi, cũng không biết là vì nàng căn bản không nhìn thấy gì hết, hay là vì nàng hoàn toàn ngây ngẩn.
Nhạc sư đầu bạc một tay cầm ống tiêu, một tay đặt trên vai nàng, trên mặt cũng không có tới một chút biểu tình gì.
"Kế tiên sinh", Trác Đông Lai lại nói với lão:
"Tam tinh đoạt mệnh, lưỡng bộ dịch hình, nhất kế tuyệt hộ, Kế tiên sinh, thuật dịch dung của ông quả thật cao minh, thủ đoạn của ông càng cao minh hơn".
Nhạc sư đầu bạc không ngờ đã mở miệng nói, không ngờ lại nói:
- Đa tạ đã khen tặng, đa tạ đa tạ.
"Kế tiên sinh, ông muốn Ngô Uyển giả theo điệu múa của Điệp Vũ, chỉ trong tích tắc hủy diệt hết đấu chí của Châu Đường chủ và Tư Mã Siêu Quần hai người". Trác Đông Lai thốt:
"Kế sách ông làm thật sự quá cao".
- Đa tạ đa tạ.
"Nhạc sư đầu bạc dẫn cháu gái mù lòa khiến cho ai ai cũng mủi lòng đi hát ca đầu đường xó chợ, ai cũng cũng không thể tử tế nhìn kỹ lão ông tóc bạc mắt mù đó, cho nên ông đã đóng vai trò của ông ta, dẫn cháu gái của ông ta đến đây dùng lời ca của người mù yểm trợ điệu múa của Điệp Vũ, dùng điệu múa của ả mà hấp dẫn sự chú ý của người khác". Trác Đông Lai nói:
"Dung mạo của nhạc sư đầu bạc đó tuy không ai có thể phân biệt, tiếng tiêu của lão lại phóng khoáng hơn xa tiếng tiêu của ông, điều đó ai ai cũng đều có thể phân biệt được. Chỉ bất quá lúc đó, dưới tình huống gay cấn như vậy, cũng không có ai có thể chú ý đến điểm đó".
"Ngươi nói đúng". Kế tiên sinh không ngờ đã thừa nhận:
"Ý tưởng của ta thật sự là như vậy".
"Kế tiên sinh, ông thật là một nhân tài, một nhân tài vĩ đại, ta luôn luôn rất bội phục ông". Giọng nói ôn hòa khách khí của Trác Đông Lai đột nhiên lại biến chuyển, lại dùng khẩu khí độc quyền nói:
"Nhưng ông thật không nên đem Tuyệt Hộ Châm giao cho Ngô Uyển, chuyện đó ông thật đã làm sai rồi".
Kế tiên sinh thở dài, dùng một thanh âm cực kỳ bi thương hối tiếc nói:
- Ta thừa nhận ta đã sai, tuy ta chưa từng nghĩ tới Ngô Uyển có thể dùng nó đi đối phó họ Tư Mã, nhưng họ Tư Mã lại vì vậy mà chết. Ta sớm nên nghĩ đến Trác tiên sinh nhất định có thể thanh toán món nợ đó trên người ta.
- Có lẽ ông đương thời chỉ nghĩ đến lấy mạng người ta, lại quên đi lợi khí phòng thân hộ mệnh của chính mình.
Kế tiên sinh cũng thừa nhận.
"Không cần biết ra sao, ta đều không nên đem ống Tuyệt Hộ Châm đó giao cho người khác". Lão lại thở dài:
"Cũng may là ta còn nhiều ống".
Thanh âm của lão rất nhỏ, chừng như đang nói ra một bí mật giấu kín trong tim với một bằng hữu tri tâm.
Trác Đông Lai nhất định phải rất chú ý mới có thể nghe thấy được.
Lúc hắn đang lắng nghe, Tuyệt Hộ Châm của Kế tiên sinh đã bắn ra, từ trong hai ống tay áo và trong ống tiêu bắn ra, ba ống châm đó đã đủ đều phong bế hết tất cả mọi đường thoái của Trác Đông Lai.
Một ống ba mũi châm, đã đủ để truy hồn đoạt mệnh, hà huống gì là ba ống ?
Hà huống ống châm và cơ khí của lão đều đã trải qua quá trình thiết kế đặc biệt, tốc độ cũng hơn xa đại đa số ám khí trên thế gian.
Chỉ tiếc Trác Đông Lai lại càng nhanh. Hắn căn bản không né tránh, nhưng kiếm trên tay hắn đã hoạch ra một vòng tròn sáng loáng diệu mắt. Kiếm khí như thác trào cuồn cuộn, giống như một dòng nước xoáy đột nhiên phún trào một lực lượng khổng lồ.
Chín điểm hàn tinh trong một sát na đã bị luồng lực lượng đó quyện kéo vào dòng xoáy, đợi đến khi kiếm quang tiêu tản, ba ống châm cũng không còn thấy nữa.
Tâm của Kế tiên sinh chìm lặn.
Cao Tiệm Phi là người học kiếm, cũng nhịn không nỗi phải la to:
- Hảo kiếm pháp !
Trác Đông Lai mỉm cười:
- Kiếm của ngươi cũng là một thanh kiếm tốt, cực kỳ tốt.
Hắn chợt quay mặt hỏi Kế tiên sinh:
- Hồi nãy lúc ta nói chuyện cũng là cơ hội tốt, ngươi tại sao không thừa cơ phóng hết hai ống châm còn lại ra ?
Tay của Kế tiên sinh nắm chặt, nắm chặt mồ hôi lạnh:
- Ngươi làm sao biết được ta còn hai ống châm ? Sao ngươi biết được ta có bao nhiêu ống châm ?
"Chuyện của ngươi ta đại khái biết chút ít". Trác Đông Lai đáp:
"Đại khái nhiều hơn chút ít so với trong tưởng tượng của ngươi".
Kế tiên sinh lại bắt đầu thở dài.
"Trác tiên sinh, ngươi thật sự mạnh hơn ta, mạnh hơn tất cả mọi người, ngươi thật sự nên thành công". Lão buồn bả nói:
"Từ nay về sau, ta tuyệt không phản lại ngươi".
"Từ nay về sau ?" Trác Đông Lai phảng phất hơi ngạc nhiên:
"Lẽ nào ngươi thật nghĩ ngươi còn có về saú ?" Sắc mặt của Kế tiên sinh không có biến chuyển, bộ mặt một người sau khi đã dịch dung tuyệt không thể có biến chuyển.
Nhưng toàn thân của lão bộ dạng đã có biến chuyển, giống như một con độc xà đang đối diện với tiên hạc, biến thành uốn khúc khẩn trương.
"Ngươi muốn ta làm sao ?" Lão hỏi Trác Đông Lai:
"Tùy tiện ngươi muốn ta làm gì cũng được".
Trác Đông Lai gật gật đầu.
"Ta cũng không muốn ngươi làm gì, chỉ bất quá muốn ngươi làm một chuyện đơn giản nhất". Hắn đáp:
"Chuyện đó ai ai đều có thể làm".
Kế tiên sinh không ngờ không phát hiện tròng mắt của hắn đã co thắt lại, không ngờ còn hỏi hắn:
- Ngươi muốn ta đi làm chuyện gì ?
Trác Đông Lai gằn từng tiếng:
- Ta muốn ngươi đi chết.
Chết, có lúc đích xác là chuyện rất đơn giản.
Kế tiên sinh chết rất nhanh chóng, lúc kiếm quang trong tay Trác Đông Lai lại bắt đầu phát ra những tia sáng chói ngời, lão đã chết.
Kiếm quang chỉ lóe lên một cái, đã đâm thẳng vào yết hầu của lão.
Cao Tiệm Phi lại không khỏi hả miệng tán thưởng:
- Hảo kiếm pháp, một kiếm đó quá nhanh.
Trác Đông Lai lại mỉm cười:
- Kiếm của ngươi là kiếm tốt, hơn xa so với trong tưởng tượng của ta, ta xem chừng coi bộ không muốn trả lại cho ngươi.
Châu Mãnh một mực bất động, hơn nữa một mực rất trầm mặc.
Hắn vốn tuyệt không phải là dạng người như vậy, cái chết của họ Tư Mã vốn nhất định có thể khiến cho hắn nhiệt huyết đằng đằng, cuồng nộ hét to.
Hắn bất động, bởi vì cái chết của họ Tư Mã đột nhiên khiến cho hắn nghĩ đến rất nhiều chuyện, mỗi một chuyện đều như một mũi trường thương đâm sâu vào tim hắn.
-- Ngô Uyển tại sao phải làm như vậy ? Là vì báo thù ? Hay là vì tự bảo vệ lấy mình ?
Một người tự mình làm sai, lại đem nguyên nhân của sự sai lầm phát sinh mà quy đổ lên người người khác, trong tâm mình không những không hối hận, trái lại còn ngập tràn thù hận, trái lại còn muốn đi báo thù đối với người khác. Hành vi đó vốn là một nhược điểm nguyên thủy của nhân loại.
Một người vì chuyện mình làm sai mà đi làm thương làm hại đến người khác để bảo vệ chính mình, trong tâm cũng một dạng như vậy.
Ích kỷ, cả thánh hiền tiên phật cũng rất khó vượt qua cửa ải đó, hà huống gì là phàm nhân.
Nhưng ý tưởng của Châu Mãnh lại khác biệt.
Hắn chợt nghĩ đến chuyện Ngô Uyển làm rất có thể chỉ bất quá vì yêu họ Tư Mã quá sâu đậm, đã yêu đến mức thân không còn thuộc về mình, không còn con đường nào khác.
Yêu đến mức độ đó, yêu theo phương thức đó, lúc yêu đến chung cực tận cùng là hủy diệt.
Cho nên nàng đã tự hủy mình, không những tự hủy mình, cũng phải hủy cả tình yêu của mình.
Họ Tư Mã có thể đã hiểu thấu điểm đó, cho nên cho đến chết cũng không oán trách nàng.
Còn Điệp Vũ ?
Chương trước