Trác Đông Lai lại đề tỉnh chàng:
bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Kỳ thật hai chuyện đó cũng có thể coi là một chuyện ! Giống như một gian nhà tuy có hai cửa, nhưng chỉ cần dùng một cái chìa khóa là có thể mở ra hết".
Tiểu Cao cười khổ:
- Chỉ tiếc ta không có cái chìa khóa đó, ta cũng không biết phải đi đâu mà tìm.
"Chìa khóa thông thường đều cất trên mình người sống, người đã chết không cần mang chìa khóa nữa". Trác Đông Lai điềm đạm đáp:
"Nhưng ngươi nếu muốn tìm cái chìa khóa đó, lại phải tìm trên mình người chết".
- Người chết đó là ai ?
"Công Tôn huynh đệ đã không có tài tiên tri, bọn chúng có thể kịp thời đến đây, đương nhiên là có người muốn bọn chúng đến". Trác Đông Lai hỏi:
"Nhưng có ai có thể từ năm ngày trước đã tính đúng giao tình ba mươi năm giữa ta và họ Tư Mã có thể hủy diệt trong tích tắc ?" Hắn tự mình giải đáp vấn đề đó:
- Chỉ có một người. Ta và họ Tư Mã trở mặt là vì người đó.
- Người đó là người chết ?
"Phải, vốn đáng lẽ là người chết". Trác Đông Lai đáp:
"Y biết sau khi y chết họ Tư Mã nhất định không thể tha thứ cho ta, cho nên lúc y còn sống đã bày binh bố trận đầy dẫy hầm đao hố kiếm giữa bọn ta".
Trong ánh mắt của Tiểu Cao đột nhiên phát sáng, chợt hỏi Trác Đông Lai:
- Một nữ nhân lẽ nào có thể đem một nữ nhân khác đóng vai mình ? Lẽ nào có thể qua mặt được chồng mình ?
"Nếu quả ả còn sống, đương nhiên không thể qua mặt được". Trác Đông Lai đáp:
"Nhưng nếu quả ả đã chết mấy ngày trời, tình huống lại khác biệt".
Hắn nói tiếp:
- Một người đã chết mấy ngày rồi, cơ thịt đã méo mó cứng đơ, dung mạo vốn cũng có thể cải biến, nếu quả ả treo cổ chết, cải biến đương nhiên càng hơn xa, càng đáng sợ, vô luận là ai đều có thể bị ả qua mặt.
Tiểu Cao thở dài:
- Một người lúc trở về nhà nếu quả đột nhiên phát hiện vợ con mình đều đã thảm tử, vô luận đối với chuyện gì đại khái đều không thể nhìn rõ ràng cho lắm.
Trác Đông Lai lại gằn từng tiếng:
- Nếu quả người đó đột nhiên lại phát hiện vợ của mình tịnh chưa chết, y sẽ biến thành ra sao ?
"Lúc đó y đại khái có thể đột nhiên biến thành giống như một người khác". Tiểu Cao lại thở dài:
"Thật ra là vì sao ? Một nữ nhân làm sao có thể ngoan tâm như vậy ?
Làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy ?" "Trên thế giới này vốn có hạng người chuyện gì cũng có thể làm được, không cần biết là nam hay nữ đều như nhau". Trác Đông Lai đáp:
"Ngươi không nghĩ ra chỉ vì ngươi không phải là hạng người đó".
"Còn ngươi ?" Tiểu Cao hỏi Trác Đông Lai:
"Ngươi có phải là hạng người đó ?" - Phải.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của Tư Mã Siêu Quần đã hoàn toàn không còn một chút huyết sắc, cả Châu Mãnh xem ra cũng khó chịu giùm hắn muốn chết.
Vũ giả tiêu hồn đó lại vẫn phủ phục dưới đất, chừng như căn bản không nghe thấy Trác Đông Lai đang nói gì.
Trác Đông Lai lạnh lùng nhìn nàng:
- Kỳ thật ta tịnh không trách ngươi, bởi vì bọn ta vốn cùng thuộc một hạng người.
Ngươi đương nhiên đã sớm nhận ra Đại Tiêu Cục có ba người luôn luôn bất hòa với ta, cũng chỉ có ba người đó mới có thể đối phó ta, cho nên ngươi đã sớm ngấm ngầm thông đồng chuyển giao tin tức cho bọn chúng, cho nên hiện tại ngươi mới có thể dẫn bọn chúng kịp thời tìm đến.
Vũ giả không nói gì.
"Ngươi làm như vậy chỉ bất quá vì để bảo vệ chính mình". Trác Đông Lai thốt:
"Ta vốn tuyệt đối không thể hạ độc thủ với ngươi, chỉ tiếc ngươi đã đi sai một bước".
Thanh âm của hắn đột nhiên lại biến đổi, lại dùng giọng nói độc quyền gằn từng tiếng:
- Không cần biết ngươi vì cái gì, ngươi đều không nên làm như vậy đối với Tư Mã Siêu Quần.
Từ bề ngoài mà nhìn, Trác Đông Lai tịnh không phải là người hung bạo ác độc, nhưng mỗi một câu nói của hắn vô luận là ai nghe đều cảm thấy nổi da gà, rùng lạnh thấu xương.
Người hiểu rõ hắn nhất đương nhiên vẫn là Tư Mã Siêu Quần.
Mỗi lần y nghe thấy hắn dùng thứ khẩu khí đó nói chuyện với ai, người đó coi như đã bị phán án tử hình.
"Ngươi không thể động đến nàng". Họ Tư Mã bỗng phi thân bay đến, dùng thân người mình che trước mặt vũ giả thần bí, hét lớn:
"Không cần biết nàng đã làm gì, ta đều không trách nàng, những năm gần đây, ta luôn luôn đối đãi không đúng với nàng, cho dù ta có chết trong tay nàng, ta cũng không cho phép ngươi động đến một cọng tóc của nàng".
Sắc mặt của Trác Đông Lai đột nhiên có biến chuyển, tròng mắt đột nhiên co thắt lại, đột nhiên hét lớn:
- Coi chừng.
Lời cảnh cáo của hắn vẫn đã chậm trễ một bước.
Vũ giả phủ phục dưới đất đã vụt dậy, hét lớn:
- Ngươi muốn chết, ngươi đi chết đi.
Giữa tiếng hét, ba điểm hàn tinh bắn ra, bắn vào lưng Tư Mã Siêu Quần.
Trác Đông Lai dụng tả cước gạt ngã họ Tư Mã, hoành hữu chưởng quật vào cùi chỏ của Tiểu Cao, Tiểu Cao uốn hông kéo cán kiếm về, Trác Đông Lai dùng tả thủ nắm chặt mũi kiếm, kéo ghị một cái, cán kiếm đã lọt vào hữu thủ của hắn.
Bao nhiêu động tác đó cơ hồ đều hoàn thành trong một chớp mắt, nhanh đến mức khiến cho người ta không ai tưởng tượng nỗi.
Chỉ tiếc hắn lại đã chậm một bước.
Thân người của họ Tư Mã tuy bị gạt ngã, trong ba mũi ám khí tuy có hai mũi bay vào khoảng không, còn lại một mũi đã bắn ghim vào cánh tay ngay dưới vai trái của y.
Trác Đông Lai cả đắn đo cũng không một chút đắn đo, huy thủ hất kiếm lên, kiếm quang lóe động, chặt đứt cánh tay đó của họ Tư Mã xuống liền.
Độc xà ngoạm cắn, tráng sĩ chặt tay.
Tiểu Cao cũng biết trong ám khí tất có kịch độc, muốn ngăn trở độc tính lan nhập huyết quản, muốn cứu họ Tư Mã, đó là cách duy nhất.
Nhưng chàng vẫn phải tự hỏi mình, nếu quả chàng là Trác Đông Lai, có thể nào trong tích tắc quyết đoán như vậy không ? Có thể nào hạ thủ không ?
Kiếm phong hất khinh sa che mặt của vũ giả, để lộ khuôn mặt của nàng.
Ngô Uyển.
Vũ giả thần bí đó quả nhiên là Ngô Uyển.
Cánh tay bị chặt đứt vừa rơi xuống, máu tươi phún trào, thân người của Tư Mã Siêu Quần lại như ngọn tiêu thương đứng thẳng tại đó, ưỡn người không ngã quỵ.
Kiếm quang lại lóe lên, nhắm thẳng vào Ngô Uyển.
Họ Tư Mã không ngờ lại dùng cánh tay còn lại, tay không chặn đứng kiếm phong của Trác Đông Lai.
"Ngươi không thể động đến nàng". Thanh âm của họ Tư Mã khản dại:
"Ta đã có nói, không cần biết ta sống hay chết, ngươi không thể động đến nàng".
Tay của y đã đoạn, Khí lại chưa đoạn.
Một kiếm của Trác Đông Lai không ngờ đã bị Khí của y bức chặn, vô phương xuất thủ nữa.
"Ngô Uyển, ta vẫn không trách nàng". Họ Tư Mã thốt:
"Nàng đi đi".
Ngô Uyển nhìn y, dùng một ánh mắt không ai có thể hình dung được nhìn chồng mình.
"Được, tôi phải đi". Nàng nhẹ nhàng nói:
"Tôi vốn nên đi".
Nhưng nàng không đi.
Nàng chợt bộc phát bay tới, ôm lấy y, kề mặt sát vào cánh tay đã bị chặt của y, dùng mặt nàng ngăn chặn máu huyết đang phún trào từ vết thương.
Máu rơi trên mặt nàng, lệ cũng lăn dài.
"Nhưng tôi cuộc đời này đã đi lầm một bước, không thể lầm nữa". Ngô Uyển thốt:
"Lần này tôi tuyệt không thể bước lầm nữa".
Nàng đã chọn con đường nàng phải đi.
Một con đường duy nhất.
Kiếm vẫn còn trong tay Trác Đông Lai.
Ngô Uyển đột nhiên ôm chặt lấy chồng mình, hướng về phía mũi kiếm ngã ngược tới, lưỡi kiếm lập tức đâm phập vào lưng nàng, xuyên qua tâm tạng nàng, lại đâm xuyên vào tâm tạng của họ Tư Mã.
Thanh kiếm đó vốn là bảo kiếm bén nhọn không gì so sánh nỗi.
Một kiếm đó đã xuyên thấu hai trái tim.
"Đồng đồng", Ngô Uyển thì thào:
"Đồng đồng, bọn ta cuối cùng đã chết đồng niên đồng nguyệt đồng nhật đồng thời, cuối cùng đã chết cùng một lúc".
Đó là câu nói cuối cùng trong đời nàng.
"Bảo kiếm vô tình, anh hùng vô lệ".
Tư Mã Siêu Quần còn đứng thẳng như ngọn tiêu thương, vẫn không rơi lệ.
Y cho tới chết cũng không ngã gục, y cho tới chết cũng không rơi lệ.
Chương trước