Nhưng hắn tịnh không muốn làm tận tuyệt như vậy.
bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đối với kỹ xảo dùng kiện vũ khí đó, hắn còn chưa thuần thục, tại sao không trước hết mượn kiếm của Tiểu Cao để luyện tập ?
Hắn đã có tin chắc tuyệt đối lúc nào cũng có thể lấy mạng Tiểu Cao.
Cho nên hắn không vội vã gấp gáp chút nào.
Kiếm của Tiểu Cao đâm tới, hắn cũng giơ kiện vũ khí trong tay nghênh đón, thăm dò dùng một vòng câu phong tỏa kẹp giữ kiếm của Tiểu Cao.
"Đinh" một tiếng, kiếm và câu tương kích, kiện vũ khí đó đột nhiên phát xuất diệu dụng mà bất kỳ ai cũng đều không tưởng nổi, đột nhiên có một kết cấu bộ phận bắn ra, phối hợp với vòng câu đó, giống như một cái kềm kẹp chặt kiếm của Tiểu Cao.
Trác Đông Lai vừa sợ vừa mừng, hắn thật sự cũng không tưởng nổi kiện vũ khí đó có uy lực to lớn như vậy.
Khiến cho hắn càng không tưởng nổi là thanh kiếm của Tiểu Cao không ngờ lại đâm xuyên qua từ trong vòng kềm kẹp của kiện vũ khí đó.
Đó vốn là chuyện tuyệt đối không thể có.
Vũ khí cấu tạo phức tạp xảo diệu như vậy, làm sao có thể để cho kiếm có đối phương đâm xuyên qua ?
Lẽ nào kết cấu của kiện vũ khí này vốn đã cố ý để lại một khoảng không để kiếm có thể đâm xuyên qua ? Tiểu Cao cố ý nhường cho kiếm của mình bị kềm kẹp là vì muốn lợi dụng một điểm trí mệnh đó ?
Trác Đông Lai đã không còn có thể nghĩ tới chuyện gì nữa.
Giữa một sát na như đá lửa chạm xẹt, kiếm của Tiểu Cao đã đâm phập vào ngực của hắn, chỉ đâm vào một tấc bảy phân, bởi vì thanh kiếm đó chỉ xuyên qua được bao nhiêu đó.
Nhưng dài bao nhiêu đó đã đủ, một tấc bảy phân đã đủ để đạt đến độ sâu trí mệnh, đâm thẳng vào tim Trác Đông Lai.
-- Kiện vũ khí đó vốn đặc biệt sáng xuất để đối phó Trác Đông Lai.
-- Bởi vì chỉ có Trác Đông Lai mới có thể trong tích tắc nhìn ra cấu tạo của kiện vũ khí đó, chỉ có Trác Đông Lai mới có thể dùng kiếm trong tay mình đi hoán đổi với kiện vũ khí đó, người khác không những không làm được, cả nghĩ cũng không nghĩ được.
-- Bất hạnh là Trác Đông Lai có thể nghĩ được, Tiêu Lệ Huyết cũng đã trước tiên nghĩ giùm cho hắn, hơn nữa đã sớm tính đúng hắn có thể làm như vậy.
-- Kiện vũ khí đó vốn là bẫy rập Tiêu Lệ Huyết đã đặc biệt bố trí, đợi Trác Đông Lai tự mình bước chân tiến vào.
Hiện tại Trác Đông Lai chung quy đã minh bạch.
"Tiêu Lệ Huyết, Tiêu tiên sinh, ta quả nhiên không nhìn lầm, ngươi quả nhiên là hung sát của ta, ta đã sớm suy tính ta sớm muộn gì cũng phải chết trong tay ngươi". Hắn buồn bã nói:
"Nếu không ta làm sao có thể lọt vào cái bẫy của ngươi ?" Tiêu Lệ Huyết lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi có nhớ ta đã từng nói qua, vô luận kiện vũ khí đó trong tay ai đều có thể dồn ngươi vào tử địa, cho dù trong tay của chính ngươi cũng vậy !
Thanh âm của y càng lãnh đạm:
- Ngươi nên biết lời nói của ta luôn luôn là lời nói thật.
Trác Đông Lai cười thảm.
Tiếng cười của hắn chấn động đến tâm mạch của hắn, cũng chấn động đến lưỡi kiếm, hắn đột nhiên cảm thấy tim mình đau đớn, bởi vì lưỡi kiếm lại đâm sâu thêm một phân, sinh mệnh của hắn cũng chỉ còn cách xa bến bờ tử vong một đường tơ.
Tiểu Cao nhẹ nhàng rút kiếm ra, kiện vũ khí đó cũng nhẹ nhàng từ trên kiếm rơi xuống.
Cụm mây chợt lại trôi đi, dương quang lại xuyên qua tầng mây chói lọi, chiếu rọi trên thanh kiếm đó.
Trác Đông Lai nhìn thanh kiếm đó, trên mặt đột nhiên lộ xuất biểu tình cực kỳ khủng bố.
"Lệ ngân ?" Hắn rít giọng:
"Lệ ngân trên kiếm sao lại đã biến mất ? Lẽ nào ta ..." Hắn không nói ra vấn đề đã khiến hắn chết cũng không thể minh bạch.
-- Lẽ nào hắn cũng là thân nhân của Tiêu Đại Sư, lẽ nào Tiêu Đại Sư là phụ thân mà hắn chưa từng gặp mặt ? Cho nên hắn vừa chết dưới kiếm, lệ ngân cũng đồng thời tiêu tán ?
-- Hay là lời nói của quỷ thần không thể tin được, một điểm lệ ngân trên kiếm đột nhiên tan biến chỉ bất quá vì giờ phút này đã đến lúc nó nên biến mất ?
Không ai có thể trả lời vấn đề đó, có lẽ lão nhân trong đình vốn có thể trả lời, chỉ tiếc lão nhân đã chết trong tay Trác Đông Lai.
Tiêu Lệ Huyết muốn đi hỏi lão nhân có lẽ cũng là chuyện đó, nếu quả lão nhân đem đáp án nói cho y biết, y có lẽ không thể dồn Trác Đông Lai vào tử địa.
Chỉ tiếc hiện tại mọi chuyện đều đã quá trễ.
Tâm mạch của Trác Đông Lai đã đoạn, cho tới chết cũng không minh bạch chuyện đó thật ra là sao.
Kết cục như vậy lẽ nào cũng do chính hắn tạo thành ?
Dưới ánh dương mà nhìn, sắc kiếm xanh trong như thu thủy, lệ ngân trên kiếm quả nhiên đã tan biến không còn thấy nữa.
Cao Tiệm Phi si si dại dại nhìn thanh kiếm đó, trong tâm cũng đang nghĩ về những chuyện đó.
Chàng cũng không hiểu thấu.
Cũng không biết qua bao lâu, chàng mới nghĩ đến muốn đi hỏi Tiêu Lệ Huyết.
Tiêu Lệ Huyết lại không còn ở đó, thi thể của Trác Đông Lai và kiện vũ khí đó cũng không còn.
Châu Mãnh nói với Tiểu Cao:
- Tiêu tiên sinh đã đi rồi, mang Trác Đông Lai theo.
Tâm lý của hắn cũng tràn đầy nỗi nghi hoặc kinh hãi:
- Thật ra là sao đây ?
Tiểu Cao lắc đầu nhìn xa xăm, xa xăm là một khoảng trời trong lành.
"Không cần biết chuyện này là sao, hiện tại đều không quan hệ gì nữa". Tiểu Cao thốt:
"Từ nay về sau, bọn ta đại khái cũng không còn tái kiến được Tiêu tiên sinh nữa".
Ánh đèn đã tắt, người cầm đèn cũng đã tản mác, chỉ còn lại thiếu nữ mù lòa còn ôm đàn tỳ bà đứng đó.
Dương quang tuy đã chiếu rọi khắp mặt đất, nhưng trước mắt nàng vẫn còn là một màn hắc ám.
Trong tâm Cao Tiệm Phi đột nhiên lại cảm thấy một nỗi thương cảm khó tả, không nhịn được bước qua hỏi thiếu nữ:
- Gia gia của nàng đâu ? Gia gia của nàng có còn không ?
- Tôi không biết !
Trên khuôn mặt trắng tái của nàng hoàn toàn là một màn hư không trống vắng, cái gì cũng không có, cả bi thương cũng không.
Nhưng vô luận là ai đều nhìn thấy trong tâm nàng đang đau xót vô ngần.
"Nhà nàng ở đâu ?" Tiểu Cao lại nhịn không được phải hỏi:
"Nàng có nhà không ?
Trong nhà còn có thân nhân nào khác không ?" Thiếu nữa không nói gì, lại ôm chặt cây đàn tỳ bà của nàng, giống như một người sắp chết đuối đang ôm ghị lấy một khúc gỗ trôi dạt.
-- Lẽ nào cả đời nàng thứ duy nhất thuộc về sở hữu của nàng là cây đàn tỳ bà đó ?
"Hiện tại nàng muốn đi đâu ?" Tiểu Cao hỏi:
"Sau này nàng muốn làm gì ?" Hỏi xong câu đó, chàng đã hối hận.
Câu hỏi đó chàng thật không nên hỏi, một thiếu nữ không người thân không bạn bè không nhà không cửa đơn độc lạc loài như vậy, làm sao có thể nghĩ đến chuyện sau này ?
Nàng làm sao có thể nghĩ được ? Làm sao dám nghĩ được ? Mình làm sao khiến cho nàng trả lời được ?
Không tưởng được thiếu nữ vĩnh viễn chỉ sống trong bóng tối đó lại đột nhiên dùng một thanh âm trong veo đáp:
- Sau này tôi vẫn phải ca. Tôi phải luôn luôn ca hát, ca cho đến khi tôi chết mới ngưng.
Lẳng lặng nhìn thiếu nữ ôm đàn tỳ bà được bọn họ dẫn đi bước vào Trường An Cư, trong tâm Tiểu Cao và Châu Mãnh cũng không biết có tư vị gì ?
"Ta tin rằng nàng nhất định sẽ ca". Châu Mãnh thốt:
"Một khi nàng chưa chết, nhất định sẽ ca".
"Ta cũng tin". Tiểu Cao nói:
"Ta cũng tin nếu quả có người không để nàng ca, nàng có thể sẽ chết".
Bởi vì nàng là ca giả, cho nên nàng phải ca, ca cho người khác nghe. Cho dù lời ca của nàng luôn luôn bi thương làm sao, luôn luôn khiến cho người ta rơi nước mắt, nhưng một người nếu quả không biết tư vị của bi thương, làm sao có thể hiểu thấu được chân ý nghĩa của hoan lạc ? Làm sao có thể trân quý sinh mệnh cho được ?
Cho nên nàng tuy cái gì cũng không có, vẫn có thể sống còn.
Nếu quả nàng không thể ca, sinh mệnh của nàng có thể biến thành vô ý nghĩa.
"Còn bọn ta ?" Châu Mãnh đột nhiên hỏi Tiểu Cao:
"Bọn ta sau này nên làm gì ?" Tiểu Cao không trả lời câu hỏi đó, bởi vì chàng vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời làm sao.
Nhưng chàng bỗng nhìn thấy sự sáng lạn của ánh dương, sự huy hoàng của mặt đất.
"Bọn ta đương nhiên cũng phải ca". Cao Tiệm Phi chợt ưỡn ngực nói lớn:
"Tuy lời ca của bọn ta khác biệt với nàng, nhưng bọn ta nhất định cũng phải ca, một mực ca cho đến chết".
Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút của văn nhân, đấu chí của anh hùng, đều là dạng đó, một khi chưa chết, không thể buông tay.
Triều dương vừa thăng khởi, tuyết xuân tan chảy, một người khiêng một cái hòm lẳng lặng rời khỏi cổ thành Trường An.
Một người bình phàm trầm mặc, một cái hòm cũ kỷ bình phàm.
Hết.
Chương trước