- Hiện tại bọn họ có phải đều đã chết trong tay ngươi ?
bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Phải.
- Ngươi có phải muốn chọc ta xuất thủ ?
- Phải.
Trác Đông Lai đối diện bóng người thần bí đó, không ngờ hoàn toàn không có một chút ý tứ kinh sợ.
"Ta đã có nói, nếu quả đã đến lúc không thể không chết, ai ai cũng không thể đào thoát". Thanh âm của hắn nghe không ngờ cũng giống hệt Tiêu Lệ Huyết, vừa lãnh đạm, vừa cao ngạo:
"Nhưng ta cũng tin rằng, cả ngươi chỉ sợ cũng vị tất đã có thể đoán định nắm chắc hôm nay thật ra ai phải chết trong tay ai".
Châu Mãnh thất kinh nhìn hắn, chừng như chưa từng gặp một người như vậy.
Bởi vì hắn chưa từng nghĩ Trác Đông Lai là một người lãnh tĩnh như vậy, kiêu ngạo như vậy.
Bởi vì hắn cũng không biết nội tâm của một người nếu quả tràn đầy tự ti, thông thường có thể biến thành một người kiêu ngạo nhất.
Hà huống Trác Đông Lai trong tay còn có Lệ Ngân.
Có người tin vào mệnh vận, có người không tin.
Nhưng đại đa số người đều thừa nhận, cõi u minh quả thật có một lực lượng thần bí lãnh khốc vô tình, trên thế giới này quả thật có những chuyện vô phương giải thích được là vì lực lượng đó mà phát sinh.
-- Bảo kiếm vừa ra khỏi lò, quỷ thần đều đố kỵ, bắt người rèn kiếm phải đem thân nhân của mình làm vật tế lễ cho thanh kiếm đó, nhất định phải dùng máu tươi của người đó mới có thể tẩy rửa vết lệ ngân mà người rèn kiếm đã nhỏ trên lưỡi kiếm, mới có thể nấu chảy đi bạo khí lệ khí hung khí sát khí của thanh kiếm đó.
Tiêu Đại Sư rèn kiếm, không còn nghi ngờ gì nữa, là người tin vào mệnh vận, cho nên ông ta mới có thể lưu lại một điểm lệ ngân trên kiếm.
Còn Tiêu Lệ Huyết ?
Y tin hay không tin ?
Người trong sương vẫn không thể nào tróc truy như sương, ai cũng đoán không ra tâm sự của y.
Nhưng y lại hỏi Tiểu Cao:
- Cao Tiệm Phi, kiếm của ngươi còn hay không ?
"Không còn, ta không có kiếm". Tiểu Cao đáp:
"Ta không có, hắn có".
"Đó là linh cơ của ngươi". Tiêu Lệ Huyết thốt:
"Ngươi đánh mất chính là kiếm của người, là vận khí của ngươi, ngươi bẻ gãy thanh kiếm kia lại là linh cơ của ngươi".
"Linh cơ ? Tại sao lại là linh cơ của ta ?" Cao Tiệm Phi hỏi:
"Ta không hiểu".
"Bởi vì ta chỉ chịu đem Phá Kiếm Thuật của ta truyền cho người không có kiếm".
Tiêu Lệ Huyết đáp:
"Trong tay ngươi nếu quả còn có kiếm, nếu quả ngươi không bẻ gãy thanh kiếm kia, ta cũng không chịu truyền cho ngươi".
"Truyền cho ta cái gì ? Phá Kiếm Thuật ?" Tiểu Cao vẫn không hiểu:
"Cái gì gọi là Phá Kiếm Thuật ?" "Thiên hạ không có kiếm pháp nào không phá được, cũng không có kiếm này không gãy được, càng không có kiếm khách bất bại". Tiêu Lệ Huyết đáp:
"Nếu quả binh khí và chiêu thức ngươi dùng xứng hợp, chỉ cần gặp người sử kiếm, ngươi có thể phá kỳ pháp, bẻ kỳ kiếm, giết kỳ nhân, đó gọi là Phá Kiếm Thuật".
Thanh âm của y phảng phất cũng ngập tràn một thứ lực lượng thần bí.
"Hai mươi năm trước, ta coi danh gia sử kiếm trong thiên hạ như rắn rít mãnh thú, nhưng hiện tại, tại lại coi bọn họ như đất cát". Tiêu Lệ Huyết thốt:
"Hiện tại bọn họ trong mắt ta mà nhìn đều không kham nỗi một chiêu".
Y đột nhiên lại hỏi Tiểu Cao:
- Cao Tiệm Phi, linh cơ của ngươi còn hay không còn ?
- Hình như vẫn còn.
- Vậy ngươi qua đây.
- Còn Trác Đông Lai ?
- Hắn có thể đợi, ta không để hắn đợi lâu đâu.
Trác Đông Lai nhìn Tiểu Cao đi qua, không những không ngăn trở, cả một chút phản ứng cũng không có, chừng như hắn rất muốn đợi, đợi Tiểu Cao luyện thành Phá Kiếm Thuật đó.
"Chỉ tiếc gã nhất định luyện không thành". Trác Đông Lai tự nhủ:
"Cho dù Tiêu Lệ Huyết thật có Phá Kiếm Thuật, cũng tuyệt không thể trong một khoảng thời gian ngắn có thể luyện thành".
Nhưng giữa hai người bọn họ có lẽ quả thật có một quan hệ thần bí không thể giải thích được tồn tại, có thể đủ để tâm linh của bọn họ câu thông.
Có lẽ Tiểu Cao thật có thể dùng một chút linh cơ lãnh hội được chỗ ảo bí của Phá Kiếm Thuật đó.
Trác Đông Lai tuy một mực tự an ủi mình, trong tâm lại vẫn cảm thấy một áp lực khổng lồ đè nặng.
Bởi vì hắn đối với con người của Tiêu Lệ Huyết luôn luôn có một nỗi kinh sợ vô phương giải thích, luôn cảm thấy con người đó chừng như trời sinh đã có một thứ năng lực có thể khắc chế hắn -- một thứ năng lực thần bí đã được chư thần chúc phước ma quỷ trù ếm, một thứ năng lực vừa huyền diệu, vừa tà ác.
Tiêu Lệ Huyết đã mở nắp hòm.
Lúc đó trời đã sáng, mặt trời vừa nhú lên, cụm mây nơi chân trời phương đông vừa đột phá ra một tuyến dương quang.
Giữa tích tắc đó, chỉ nghe thấy, "cách cách cách cách" bốn tiếng, trong tay Tiêu Lệ Huyết đã xuất hiện một kiện vũ khí thần kỳ.
Tuyến dương quang bắn ra từ đông phương cũng trong tích tắc đó rọi chiếu trên kiện vũ khí đó, khiến cho nó bất chợt bốc ngời một thứ ánh sáng vừa huyền diệu, vừa tà ác.
Chưa có ai từng thấy qua thứ vũ khí đó, cũng không có ai biết nó thật ra có chỗ xảo diệu gì.
Nhưng mỗi một người khi nhìn thấy nó đều cảm thấy được lực lượng vừa kỳ diệu vừa tà ác của nó.
Trong ánh mắt của Trác Đông Lai chợt cũng phát sáng.
Cũng trong tích tắc đó, trong tâm hắn đột nhiên cũng có một điểm linh cơ phát khởi, đột nhiên giữa tích tắc đó đã nghĩ ra một phương pháp chín phần mười chắc chắn, tuyệt đối có thể trong một chớp mắt dồn Tiểu Cao vào tử địa.
Trong thân người hắn bất chợt tràn đầy lực lượng, tràn đầy tín tâm, một thứ lực lượng khổng lồ mà hắn chưa từng có qua, toàn thân hắn đều đang chấn động.
Thứ cảm giác đó giống như đột nhiên có phù chú của thần linh đối với sinh mệnh của hắn giáng lâm trên thân người hắn, muốn mượn tay hắn triệt để tiêu diệt một người trên thế giới này.
Trong cái hòm đó vốn chừng như nhốt một ác quỷ câu hồn đoạt mệnh, một khi cái hòm đó mở ra, nhất định có tính mệnh của một người bị cướp đoạt mang đi, cũng bị nhốt vào cái hòm đó, vạn kiếp không hồi sinh.
Trác Đông Lai một mực không tin thần quỷ tiên phật, nhưng hắn tin chuyện đó, chính như hắn tin trên thế giới này quả thật có một thứ lực lượng mà nhân loại vô phương giải thích được tồn tại.
Bởi vì hiện tại chính hắn cũng đã cảm thấy được thứ lực lượng đó.
Tiêu Lệ Huyết đưa vũ khí trong tay mình cho Tiểu Cao.
"Hiện tại ngươi phải đi, đi lấy mạng Trác tiên sinh mang về đây". Y nói:
"Kiện vũ khí này cho tới nay chưa từng xuất hiện trên thế gian này, sau này chỉ sợ cũng không thể xuất hiện nữa".
Thanh âm của Tiêu Lệ Huyết cũng giống như lời trù ếm tai ác:
- Bởi vì ông trời muốn ta sáng xuất ra kiện vũ khí này, là vì muốn ta dùng để đối phó Trác tiên sinh, lúc nó xuất hiện, là lúc Trác tiên sinh phải chết, không cần biết nó đang trong tay ai cũng vậy, đều có thể lấy mạng Trác tiên sinh.
Cụm mây dày đặc lại che phủ dương quang, cả ánh đèn cũng đã tắt ngóm, sắc trời âm trầm, sát cơ đã động, quỷ thần đều vô phương vãn hồi tình thế.
Cao Tiệm Phi như phi điểu bay qua.
Ánh mắt của Trác Đông Lai chằm chằm nhìn kiện vũ khí trong tay Cao Tiệm Phi, đột nhiên quăng Lệ Ngân trong tay hắn về phía Cao Tiệm Phi:
- Đây là kiếm của ngươi, ta trả lại cho ngươi.
Không ai có thể tưởng được hành động của hắn, Tiểu Cao cũng không tưởng được.
Thanh kiếm đó đã theo chàng nhiều năm, thủy chung đều bên người chàng, đã biến thành một bộ phận cực kỳ quan trọng trong sinh mệnh của chàng, thậm chí có thể nói đã biến thành một bộ phân của thân thể chàng, đã hòa vào cốt nhục huyết mạch của chàng thành một thể.
Cho nên chàng cả nghĩ ngợi cũng không nghĩ ngợi, chụp lấy thanh kiếm đó, dùng bàn tay cầm kiếm của mình chụp lấy thanh kiếm đó, xem chừng đã hoàn toàn quên đi trong tay mình vốn đang nắm giữ một kiện vũ khí phá kiếm.
Giữa một tích tắc đó, chàng chừng như hoàn toàn không có tư tưởng, hoàn toàn không thể khống chế lấy mình.
Bởi vì một người có lý tính chỉ có dưới tình huống đó mới có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Trác Đông Lai cười.
Hiện tại Tiểu Cao lại có kiếm, nhưng vũ khí phá kiếm lại đã bị hắn đoạt trong tay.
Hắn là người trí tuệ cực cao, nhãn thần cũng bén nhọn hơn người ta, Tiêu Lệ Huyết nói hơi dông dài một chút, để cho hắn có đủ thời gian nhìn rõ ràng kiện vũ khí hình thức cấu tạo đều đặc biệt kỳ diệu đó, hơn nữa còn nhìn ra kiện vũ khí đó quả thật có rất nhiều chỗ có thể chế trụ kiếm của đối phương, thậm chí đã nhìn ra phương pháp vận dụng nó.
Vô luận đối thủ của hắn là ai cũng vậy.
Chỉ có người như Tiêu Lệ Huyết mới có thể sáng xuất ra thứ vũ khí đó, chỉ có người như Trác Đông Lai mới có thể làm một chuyện tuyệt đến như vậy.
Hai người xem ra là người hoàn toàn bất đồng, trên phương diện ý kiến lại hoàn toàn tương đồng, cả tư tưởng cũng phảng phất có thể hỗ tương câu thông.
Sắc mặt của Châu Mãnh thảm biến.
Hắn không tưởng được Tiểu Cao có thể làm chuyện khờ khạo như vậy, biến hóa sau đó lại càng khiến cho hắn không tưởng nổi.
Cao Tiệm Phi đột nhiên lại như phi điểu bay lên, phẩy ra một vùng kiếm hoa, nhắm Trác Đông Lai đâm tới.
Chàng vốn không nên xuất thủ trước, nhưng chàng nhất định phải xuất thủ chiếm lấy tiên cơ đang lúc Trác Đông Lai còn chưa lần mò ra hết cấu tạo và hiệu dụng của kiện vũ khí đó.
Chàng, không còn nghi ngờ gì nữa, đã đánh giá quá thấp trí tuệ và mục lực của Trác Đông Lai.
Giữa vùng kiếm quang đẹp mắt phất lên vô số đạo kiếm ảnh thiểm động, nhưng kiếm chỉ có một thanh.
Giữa vô số đạo kiếm ảnh, đương nhiên chỉ có một chiêu là thực.
Trác Đông Lai vừa nhìn đã nhìn ra một chiêu đó là thực, đối với kỹ thuật công kích hư chiêu yểm hộ thực chiêu, hắn hiểu rõ hơn xa so với đại đa số người trên thế gian này.
Hắn cũng nhìn ra kiện vũ khí đó tối thiểu có kết cấu của bốn năm bộ phận, đều có thể phong tỏa kiếm thế của đối phương, thậm chí còn có thể thừa thế đoạt lấy kiếm của đối phương, sau đó lúc tiến đánh trở lại chính là một chiêu trí mệnh.
Chương trước