Duck hunt
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 80 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 19 - Anh hùng bất tử (Hết)

↓↓

Lúc Trác Đông Lai ra lệnh cho thuộc hạ của hắn dạ tập Hùng Sư Đường, Điệp Vũ tại sao lại phải bỏ trốn ? Thà bị Trác Đông Lai lợi dụng cũng phải bỏ trốn ?

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nàng có phải vì "yêu" mà đi ? Hay là vì "không yêu" mà đi ?


Nếu quả nàng cũng yêu Châu Mãnh sâu đậm như Ngô Uyển yêu họ Tư Mã, lại nghĩ Châu Mãnh không thèm để ý đến nàng, nàng đương nhiên phải đi.


Nếu quả nàng căn bản không yêu Châu Mãnh, đương nhiên càng phải đi.


Nhưng nàng nếu quả thật sự không yêu, tại sao lại phải để ý lo lắng cho Châu Mãnh như vậy ? Tại sao phải chết ?


Không yêu là hận, yêu quá mức cũng có thể biến thành hận, giữa yêu và hận vốn chỉ bất quá là một đường tơ chia cách.


Thật ra là yêu hay là hận ? Có ai có thể phân biệt rõ ràng ? Chuyện đó còn có ai nghĩ ra ?


Châu Mãnh đột nhiên cười cuồng dại.


"Tư Mã Siêu Quần, ngươi chết rất hay, chết cực kỳ hay". Tiếng cười của hắn chẳng khác gì tiếng dã nhân gào rú:


Ngươi vốn nên chết, bởi vì ngươi vốn là một ngốc tử không có cách nào cứu vãn được".


Đợi cho tiếng cười của hắn đã dứt, Trác Đông Lai mới lạnh lùng hỏi:


- Còn ngươi ?


"Ta so với y càng đáng chết hơn". Châu Mãnh đáp:


"Ta đã sớm muốn dâng cái đầu của ta cho người khác, chỉ tiếc người khác lại không cần, lại muốn ta chết trong tay ngươi, ta chết thật không cam tâm".


Tiểu Cao đột nhiên hét lớn:


- Ngươi không được chết.


Chàng phóng tới, vai kề vai với Châu Mãnh, dụng lực nắm chặt tay Châu Mãnh:


- Ai động đến ngươi, trước hết phải giết ta đã.


Trác Đông Lai nhìn Tiểu Cao, chừng như đang nhìn một đứa bé được cưng chìu quá mà hư hỏng, tuy có chút tức giận, lại có vẻ tội nghiệp hơn.


"Khong cần biết ngươi có làm gì đối với ta, ta luôn luôn không động đến ngươi, ngươi có muốn ta chết, ta cũng không động đến ngươi". Trác Đông Lai thốt:


"Ta tin rằng ngươi đáng lẽ đã minh bạch ý tứ của ta".


Tiểu Cao không thể phủ nhận !


"Ta đương nhiên minh bạch". Chàng nói:


"Ngươi muốn đem ta tạo thành một Tư Mã Siêu Quần thứ hai".


Trác Đông Lai buồn bã thở dài:


- Y là bằng hữu duy nhất trong đời ta, không cần biết y làm gì đối với ta, tình cảm của ta đối với y đều bất biến.


- Ta tin.


- Ngươi có tin ta lúc nào cũng đều có thể giết ngươi không ?


"Võ công và kiếm pháp của ngươi quá cao cường, ta quả thật không thể so bì với ngươi, tâm kế của ngươi thiên hạ lại càng không có ai có thể so bì". Cao Tiệm Phi đáp:


"Ngươi hồi nãy nói vị Kế tiên sinh đó là một nhân tài vĩ đại, kỳ thật người chân chính vĩ đại không phải là lão, mà là ngươi, ai ai cũng không thể không bội phục".


Chàng nhìn Trác Đông Lai chằm chằm, đột nhiên cũng dùng khẩu khí độc quyền của Trác Đông Lai mà gằn từng tiếng:


- Nhưng ngươi cho dù có giết ta cũng vô dụng, ta cho dù có chết cũng không thể để ngươi động đến Châu Mãnh. Hà huống ta còn có Khí, chỉ cần Khí của ta còn đó, ngươi vị tất đã có thể thắng được ta.


Khí ?


Khí đó là luồng khí gì ? Là chính khí ? Là hiệp khí ? Là dũng khí ? Là nghĩa khí ?


Hay là đem bao nhiêu thứ khí đó dùng huyết tính của nam nhi mà hỗn hợp hòa trộn thành một luồng huyết khí ?


Tròng mắt của Trác Đông Lai lại dần dần bắt đầu co thắt lại.


"Ta cũng không thể không thừa nhận ngươi quả thật còn có Khí". Hắn hỏi Tiểu Cao:


"Nhưng kiếm của ngươi đang ở đâu ?" - Đang ở trong tay ngươi.


"Đang ở trong tay ta, là của ta". Trác Đông Lai lại hỏi:


"Ngươi còn có kiếm hay không còn ?" - Không còn.


Trác Đông Lai cười:


- Ngươi không có, ta có.


Có kiếm trong tay, kiếm đã rút ra khỏi vỏ.


Kiếm là một lợi khí thổi một cọng tóc qua là đứt đôi làm hai ngay, tay cũng là một đôi bàn tay đáng sợ, thậm chí còn đáng sợ hơn cả kiếm.


Đôi tay đó sau khi sát nhân, không những không nhìn thấy máu, cả một dấu lệ ngân cũng không có.


"Nếu quả ngươi nhất định phải làm như vậy, ngươi cứ việc làm". Trác Đông Lai thốt:


"Có lẽ đó là mệnh vận của ngươi, mệnh vận của một người cũng không có cách nào cải biến được".


Con người của hắn, đôi tay của hắn, thanh kiếm của hắn, quả thật có thể trong phút chốc quyết định mệnh vận và sinh tử của một người.


Châu Mãnh đột nhiên ngửa mặt lên cười.


"Đại trượng phu sinh có gì đáng vui, chết có gì đáng sợ ? Ý tứ của hai câu nói đó Châu Mãnh ta cho đến hôm nay mới hiểu thấu được". Tiếng cười của hắn thấp dần:


"Cao Tiệm Phi, Châu Mãnh ta có thể giao hảo một bằng hữu như ngươi, chết không oan tiếc gì, nhưng ngươi còn trẻ, ngươi không nên vì ta mà liều mạng".


Nói đến đó, hắn đột nhiên dùng chân đá vít thanh kiếm của Công Tôn Bảo Kiếm rơi dưới đất lên, một tay chụp lấy, cong tay kề kiếm sát cổ, chỉ cần tay hắn vận lực, đầu hắn rơi liền xuống đất.


Nhưng tay hắn đã bị Tiểu Cao nắm chặt, bàn tay kia của Tiểu Cao lại nắm lấy lưỡi kiếm, "keng" một tiếng, lưỡi kiếm đã bị chàng bẻ gãy mất một đoạn.


Châu Mãnh nhìn chàng hét lớn:


- Tại sao ngươi không để ta chết ?


- Ngươi tại sao lại muốn chết ?


"Bởi vì ta muốn ngươi sống". Châu Mãnh đáp:


"Ta vốn nên chết từ sớm, sau khi ta chết, ngươi không cần đi liều mạng với Trác Đông Lai nữa, ta cũng đã đến lúc chết, chết không hối tiếc, có sống cũng vô ích".


"Ngươi sai rồi". Cao Tiệm Phi thốt:


"Hiện tại ngươi có chết hay sống cũng hoàn toàn không quan hệ gì đến trận chiến hôm nay giữa ta và Trác Đông Lai, không cần biết là ngươi sống hay chết, trận chiến đó tất không thể tránh khỏi".


- Tại sao ?


"Bởi vì hiện tại Trác Đông Lai đã không thể phóng tha ta". Cao Tiệm Phi đáp:


"Ta nếu chưa chết, hắn phải chết trong tay ta, nếu ta còn có thể giết chết hắn, tuyệt không để cho hắn sống yên qua một ngày".


Chàng dụng lực nắm chặt tay Châu Mãnh:


- Hai câu nói của ngươi hồi nãy cũng sai rồi, đại trượng phu đã sinh ra trên đời này, nếu sống phải sống khoái khoái lạc lạc, nếu chết cũng phải chết có giá trị. Hiện tại nếu ngươi chết, chỉ bất quá là dâng mạng cho người ta một cách rỗng tuếch phù phiếm, chết thật không đáng một đồng xu.


Trác Đông Lai chợt cười cười:


- Gã nói đúng, đợi gã chết rồi, ngươi có chết cũng chưa muộn, tại sao lại phải vội vàng tống khứ mạng mình đi ? Lẽ nào ngươi chết để tạ ơn ta ?


Châu Mãnh buông tay, Tiểu Cao lại càng nắm tay hắn chặt hơn.


"Hôm nay ta nếu không chết, ta không những phù trợ ngươi trùng chấn Hùng Sư Đường, hơn nữa còn chỉnh đốn lại Đại Tiêu Cục". Tiểu Cao thốt:


"Bọn ta còn nhiều thời gian để làm những chuyện đó, cũng còn có vô số anh tài, một khi bọn ta còn sống, ngàn vạn lần không nên coi nhẹ chữ chết ".


Trác Đông Lai lại thở dài:


- Câu nói đó y cũng nói đúng, người sống tại sao lại muốn chết ? Tại sao lại muốn đem tính mạng mình coi rẻ coi khinh như vậy ? Chỉ tiếc đã đến lúc không thể không chết, ai ai cũng đều khó tránh khỏi cái chết, vô luận là ai cũng không ngoại lệ.


Hắn nhìn Tiểu Cao, tròng mắt co thắt lại.


"Hiện tại ngươi đã đến lúc không thể không chết". Trác Đông Lai thốt:


"Bởi vì ngươi đã làm sai một chuyện".


- Chuyện gì ?


"Ngươi không nên bẻ gãy thanh kiếm đó". Trác Đông Lai đáp:


"Nếu quả có kiếm trong tay, ngươi đại khái còn có thể chống đỡ được ba mươi chiêu, nhưng hiện tại ta nội trong mười chiêu đã có thể lấy mạng ngươi".


Câu nói đó hắn vừa nói xong, đã nghe thấy có một người dùng một thanh âm vừa lãnh đạm vừa cao ngạo nói:


- Lần này sai lầm chỉ sợ là ngươi.


Bình minh đã gần rạng, khiến cho ánh đèn càng ảm đạm, giữa hoang sơn có một màn sương sớm trắng nhợt bốc bay.


Trong sương mù mê mông đột nhiên xuất hiện một người còn lẩn khuất hơn cả sương mù, trong tay vẫn khiêng cái hòm thần bí còn hơn cả con người y.


- Tiêu Lệ Huyết, là ngươi.


"Là ta". Tiêu Lệ Huyết lãnh lãnh đạm đạm đáp:


"Ngươi đại khái nghĩ ta không thể đến đây, bởi vì ngươi nhất định rất tin chắc đối với Quân Tử Hương của ngươi. Kỳ thật ngươi cũng nên biết, thứ quân tử như vậy thông thường đều không đáng tin cậy lắm".


Trác Đông Lai thở dài:


- Tiêu Lệ Huyết, Tiêu tiên sinh, ngươi tại sao luôn luôn xuất hiện lúc không nên xuất hiện vậy ?


- Đại khái bởi vì ta trời sinh là thứ người đó.


"Ta không thích thứ người đó, rất là không thích". Thanh âm của Trác Đông Lai đã khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh:


"Trước đây ta cũng từng đụng phải thứ người đó".

Chương trước

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Cố chấp

Cố chấp

Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi") Khi yêu thật

26-06-2016
Mẹ và vợ

Mẹ và vợ

Con dâu nói : "Nấu nhạt tý bà lại chê nhạt nhẻo, giờ nấu mặn chút bà lại bảo

30-06-2016
Kẹo Kéo

Kẹo Kéo

- Tôi giống kẹo kéo hả? - ... - Vì sao? - Giản dị, nhưng ngọt và dính! *** Cửa hàng

29-06-2016
Legging trên sofa

Legging trên sofa

Anh bảo có sự khác nhau không, giữa việc người ta yêu mình và xây dựng tương lai có

24-06-2016