Không ai nói gì, chỉ nhìn nhau với ánh mắt chứa chan hạnh phúc.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lúc này cái im lặng còn nhiều ý nghĩa hơn dùng thiên ngôn vạn ngữ.
Nhưng cuộc hội ngộ nào rồi cũng đến hồi kết thúc.
Trước khi chia tay, Mạnh Tinh Hồn chợt nói :
- Ta đã biết hoàn cảnh của nàng, đã trông thấy hài tử. Tuy không biết phụ thân nó là ai, nhưng nàng đã coi như không có hắn trên đời. Ta không suy nghĩ đến điều này nữa. Bởi vì trước đây ta cũng đã có nhiều nữ nhân khác, mặc dù không người nào để lại trong lòng ta chút vết dấu. Nếu nàng thật lòng vì ta thì hãy mang hài nhi của nàng đến, ta sẽ coi nó như con ruột của mình. Được không?
Tiểu Điệp cảm kích tình lang, cổ nghẹn lại không nói nên lời.
* * * * *
Mạnh Tinh Hồn quay trở lại ngôi lều của mình, lòng vui phơi phới.
Y tưởng tượng đến cảnh vài ngày nữa, trong ngôi nhà này sẽ ríu rít tiếng trẻ, ngọt ngào những lời yêu thương, biến thành một tổ ấm hạnh phúc.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng y thỉnh thoảng lại trào lên một nỗi lo lắng.
Có thật hạnh phúc ngọt ngào kia sẽ đến với y không?
Mạnh Tinh Hồn không hề ngờ rằng vừa rồi có người theo dõi cuộc tình tự của họ với ánh mắt hằn học ghen tỵ.
Giả có thể giết thì đôi tình nhân đã là nạn nhân từ lâu!
Khi hai người chia tay, kẻ ngầm theo dõi nghiến răng nhủ thầm :
- Các ngươi sẽ phải hối hận! Dù ta không thể giết các ngươi, nhưng sẽ có ngày các ngươi phải hối hận. Dù có được sống, các ngươi sẽ chịu sự hành hạ còn đáng sợ hơn cái chết.
Tuy ánh mắt tàn độc nhưng người đó giữ được vẻ rất bình tĩnh, chứng tỏ người này nhất định sẽ thực hiện được lời nguyền của mình.
* * * * *
Khi Mạnh Tinh Hồn mở cửa phòng mình mới phát hiện được Cao lão đại ở trong đó.
Cao lão đại nhìn vẻ hốt hoảng của Mạnh Tinh Hồn, nhoẻn miệng cười hỏi :
- Ngươi không ngờ ta ở đây chứ gì? Chỉ cần nhìn vẻ hốt hoảng của ngươi là biết ngay.
Mạnh Tinh Hồn không đáp, chỉ gật đầu.
Cao lão đại sầm mặt, đáp :
- Trước đây dù ở cách mười trượng, ngươi cũng có thể phát hiện được trong nhà có người. Tại sao bây giờ thay đổi như vậy? Lý do gì khiến ngươi thay đổi?
Mạnh Tinh Hồn cúi đầu không đáp.
Im lặng có nghĩ là thừa nhận.
Giọng Cao lão đại tiếp tục vang lên lảnh lót :
- Loại chồn cáo chỉ trong mùa giao cấu mới sa vào cạm bẫy của người đi săn. Còn ngươi thì sao?
Mạnh Tinh Hồn phản kháng :
- Tôi không phải là loài chồn cáo. Tôi là người!
Cao lão đại phản vấn :
- Ngươi cũng có thời kỳ động cỡn lên chứ?
Mạnh Tinh Hồn cố nén giận :
- Ở đây không có cạm bẫy, và đại thư không phải là người đi săn.
- Nếu ta đúng là người đi săn thì sao chứ?
- Nếu vậy thì tôi đã chết.
Cao lão đại trừng mắt nhìn y, cuối cùng thị cười :
- Quả nhiên ngươi vẫn như trước, không đến nỗi làm ta thất vọng.
Rồi chợt cười hỏi :
- Ngươi có biết sau lưng người ta gọi ngươi bằng cái tên gì không?
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu.
Cao lão đại tự trả lời :
- Người ta gọi ngươi là cái đinh, bất cứ ai va chạm vào ngươi đều lủng một lỗ. Ngay cả ta cũng thế.
Mạnh Tinh Hồn thản nhiên đáp :
- Ai gọi tôi là gì cũng không quan trọng.
Cao lão đại nhìn đối phương một lát rồi nói :
- Ta đến xem ngươi sống thế nào, và chuẩn bị tiến hành công việc tới đâu. Nên nhớ rằng từ nhỏ, chẳng ngày nào ngươi không đến gặp ta. Thế mà nay đã gần hai tháng...
Cao lão đại không nói hết câu, nhưng Mạnh Tinh Hồn hiểu rằng đối phương muốn cảnh cáo mình rằng thời hạn giết Lão Bá chỉ còn mười mấy ngày nữa.
Đến lúc này y mới sực nhớ :
- Đại thư chẳng cần phải đến đây. Việc cần làm, tôi nhất định sẽ làm, không quên đâu.
Cao lão đại chợt xuống giọng :
- Diệp Tường đã đến gặp ta nói về chuyện ngươi đã gặp Hàn Đường thế nào. Bởi thế ta không thể không tới gặp ngươi, chúc mừng ngươi đã thoát khỏi một hiểm họa.
Mạnh Tinh Hồn lãnh đạm trả lời :
- Cám ơn...
Cao lão đại không lưu tâm, cười nói :
- Không phải ta đến để giục ngươi đâu. Chỉ cho ngươi biết hiện tại đang có cơ hội tốt.
Mạnh Tinh Hồn hỏi ngay :
- Cơ hội nào vậy?
- Hiện Tôn Ngọc Bá đang bí mật chiêu binh mãi mã, chuẩn bị dốc toàn lực trong một cuộc chiến sinh tử cuối cùng với Vạn Bằng Vương. Một người như ngươi đến đầu quân, nhất định sẽ được trọng dụng.
Mạnh Tinh Hồn nhíu mày nói :
- Nhưng trước sau gì ông ta cũng sẽ truy xét được lai lịch của tôi...
Cao lão đại gật đầu :
- Đương nhiên.
- Nếu lão điều tra được lai lịch, đại thư cho rằng lão sẽ xử trí thế nào?
Cao lão đại trả lời dứt khoát :
- Ngươi là người không có lai lịch. Trong giang hồ trừ chúng ta, không ai biết lai lịch của ngươi.
Cái đó không sai. Hiện tại, ngoài Cao lão đại và Diệp Tường, không ai biết lai lịch của Mạnh Tinh Hồn.
Có thể nói y là người không có lai lịch.
Người không có lai lịch thường không được ai tin cậy. Bởi vì con người ta không thể từ trên trời rơi xuống.
Cao lão đại thăm dò :
- Giả sử Tôn Ngọc Bá dò ra được lai lịch của ngươi, nhất định sẽ không để ngươi sống.
Điều đó thì không có gì phải nghi ngờ.
Mạnh Tinh Hồn chợt hỏi :
- Đại thư muốn tôi giết hắn hay muốn hắn giết tôi?
Cao lão đại cười to :
- Ngươi yên tâm đi! Ngươi sẽ là người có lai lịch rõ ràng, hơn nữa rất đáng tin cậy.
Mạnh Tinh Hồn nhíu mày :
- Lai lịch thế nào?
Cao lão đại đáp :
- Từ bây giờ ngươi sẽ mang họ Tần, tên là Tần Trung Đình là người của Tần gia ở Lỗ Đông. Thủ hạ của Tần Nhị Gia có một số tên từ lâu dùng thương thuyền ra hải ngoại buôn bán, trong đó có một người cháu họ của hắn là Tần Trung Đình. Bởi ra đi từ nhỏ nên ở Trung Nguyên rất ít người biết ngươi.
Thị lại cười nói tiếp :
- Nhị gia Tần Hộ Hoa chẳng những nợ ta một món nợ ân tình mà rất muốn có quan hệ tốt với ta. Cho dù bây giờ có bắt hắn nhận ngươi làm cháu, hắn cũng không phủ nhận.
Mạnh Tinh Hồn hỏi :
- Đã là đệ tử của Tần gia, vì sao phải đầu nhập về với Tôn Ngọc Bá?
Cao lão đại đáp :
- Vì ngươi muốn xuất đầu. Cuộc chiến của Lão Bá và Vạn Bằng Vương đã làm chấn động toàn võ lâm. Những thanh niên có chí khí muốn giương danh lập vị đều coi đây là cơ hội tốt cho mình tiến thân.
Mạnh Tinh Hồn nhìn Cao lão đại với sự thán phục, mặc dù thị là nữ nhân, tuổi còn trẻ nhưng đã đề ra kế hoạch gì đều rất cẩn thận và chu mật, chưa từng thất bại. Trí tuệ của thị có thể hơn cả mười tên lão luyện giang hồ.
Cao lão đại cũng đang nhìn Mạnh Tinh Hồn ánh mắt trầm tĩnh.
Mạnh Tinh Hồn khi tiếp xúc với ánh mắt đó, trong lòng có phần chột dạ, thầm nghĩ rằng một nữ nhân lạnh lùng và sắc sảo ngồi trước mặt mình đây có thật là kẻ giàu lòng cưu mang đã cứu huynh đệ chúng từ dưới đáy tận cùng của sự đói khổ và cưu mang chúng suốt mười mấy năm qua hay không? Và chính lúc đó thị cũng chỉ là một nữ hài tử mới mười hai mười ba tuổi, không thân thích, không chỗ nương tựa trong thời buổi chiến tranh đói kém, người chết đói đầy đường đừng nói đám trẻ con mà cả người lớn sống được cũng đã là một kỳ tích?
Con người đã từng sẵn lòng hy sinh tất cả, kể cả trinh bạch của một thiếu nữ, để nuôi bốn đứa trẻ xa lạ, nay đã biến thành một nữ nhân lạnh lùng và đáng sợ đến thế sao?
Mạnh Tinh Hồn trước đây từng nhiều lần đặt câu hỏi rằng với tính cách như Cao lão đại, tại sao lúc đó lại đưa tay cứu giúp chúng? Nhất định có mục đích chứ? Hay là chỉ xuất phát từ lòng thương và tình đồng cảnh? Hay từ lúc đó đã có tính toán sẽ lợi dụng những đứa trẻ tội nghiệp này?
Chương trước | Chương sau