- Nếu là người khác, họ sẽ cố tìm mọi cách để giữ tôi ở lại.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu :
- Tôi là tôi, không phải người khác.
Tiểu Điệp nhìn thẳng vào đối phương nhận xét :
- Anh là người thú vị, rất thú vị...
Rồi nàng chợt quay lại bên bàn cầm chén rượu mình lên nhưng chén không còn giọt nào. Tuy vậy nàng vẫn nâng chén lên ghé vào môi.
Mạnh Tinh Hồn nói :
- Hình như cô có phần say rồi...
Tiểu Điệp uống ly rượu không bỗng cười khanh khách hỏi :
- Anh không thích tôi say rượu sao? Nam nhân thường thích nữ nhân say rượu, khi đó họ dễ dàng thực hiện ý định của mình...
Tới đó, mặt nàng đỏ ửng lên, buông tay để rơi chén rượu xuống đất vỡ tan và ngồi phịch xuống nền nhà, vừa khóc vừa gào to :
- Tôi không muốn về nhà! Không muốn về nữa!
* * * * *
Tiểu Điệp ở lại trong gian lều tranh của Mạnh Tinh Hồn.
Khi tỉnh lại, nàng thấy mình nằm trên chiếc giường vừa lạnh vừa cứng độc nhất trong phòng.
Y phục trên người nàng vẫn nguyên vẹn, cả giày cũng không bị cởi ra.
Thiếu niên họ Mạnh vẫn ngồi trên chiếc ghế, tay tỳ lên bàn như vẫn ngồi tư thế đó từ tối hôm qua.
Bên ngoài, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chênh chếch, chắc đã gần trưa.
Tiểu Điệp đưa mắt nhìn Mạnh Tinh Hồn, cất giọng buồn buồn hỏi :
- Tối qua tôi đã say rượu, đúng không?
Mạnh Tinh Hồn không trả lời, chỉ nói :
- Bất cứ ai đều có lúc say rượu.
Tiểu Điệp ngồi lên,đỏ mặt :
- Chưa lần nào uống rượu tôi nhanh say như vậy.
- Tôi biết tối hôm qua tâm tình cô không bình thường.
- Anh cho là thế sao.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu :
- Một người không bình thường mới ngồi bên bờ vực định tự tuyệt.
Tiểu Điệp cúi thấp đầu, một lúc mới hỏi :
- Sau khi say rượu, tôi đã nói những gì?
Mạnh Tinh Hồn đáp :
- Cô nói sẽ không trở về nhà nữa.
- Còn gì nữa?
Mạnh Tinh Hồn không trả lời mà phản vấn :
- Cô cho rằng mình nói gì nào?
Tiểu Điệp đứng lên, sửa lại mái tóc, cười nói :
- Bây giờ thì tôi nên về rồi!
- Tôi biết.
Tiểu Điệp chợt ngẩng lên hỏi :
- Vì sao anh cứ nhìn tôi trân trân thế?
Mạnh Tinh Hồn trả lời nhẹ như hơi thở :
- Vì tôi sợ...
Tiểu Điệp mở to đôi mắt kiều diễm :
- Sợ ư? Sợ gì chứ?
- Sợ sau này tôi không còn được thấy cô nữa.
Nàng chợt thấy tim mình run rẩy, vội cúi xuống nhưng lại ngẩng lên ngay, nhận ra ánh mắt đau khổ của thiếu niên.
Chàng chỉ mới hăm hai, hăm ba tuổi, nhưng xem ra đã rất dày dặn.
Nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên chưa vợ, chẳng lẽ đã phải lòng một thiếu phụ đã có con, mặc dù nàng cũng chỉ có hăm mươi, hăm một tuổi?
Mạnh Tinh Hồn chậm rãi nói tiếp :
- Tôi hy vọng sau này còn có cơ hội gặp lại cô.
Tiểu Điệp vội kêu lên :
- Không được!
Chợt nàng nhận thấy giọng nói mình quá xẵng, liền hơi dịu lại :
- Nếu anh đến tìm tôi, nhất định anh sẽ hối hận!
Mạnh Tinh Hồn vội hỏi :
- Hối hận ư? Hối hận gì chứ?
- Anh đến tìm tôi, việc đó chẳng mang đến điều gì tốt đẹp cho anh cả. Tôi là một người không có ích gì cho ai...
- Đó là việc của tôi, tôi chỉ hỏi...
Mạnh Tinh Hồn dừng lại một chút rồi nói rành rọt từng chữ :
- Tôi chỉ hỏi cô có muốn tôi đến tìm cô không?
Tiểu Điệp lắc đầu :
- Không, anh tuyệt đối không thể đến tìm tôi được!
Rồi nàng chợt cúi đầu, hạ giọng :
- Nhưng có lẽ sau này có lúc tôi sẽ đến tìm anh.
Xong câu nói, nàng đi ra khỏi cửa.
Mạnh Tinh Hồn vẫn ngồi nguyên trên ghế, buồn bã đưa mắt nhìn theo.
Nỗi lòng y lúc đó rất khó tả, vừa chua chát, vừa đau khổ, thất vọng, có cả nỗi êm dịu.
Mạnh Tinh Hồn có cảm giác rằng trong lòng Tiểu Điệp có nỗi bí ẩn nào đó nhưng không muốn thổ lộ với ai.
Câu cuối cùng của nàng: "Sau này có lúc tôi sẽ đến tìm anh" đã khơi lên niềm hy vọng trong lòng y.
Bây giờ Mạnh Tinh Hồn không còn nghi ngờ gì nữa về tình yêu của mình đối với thiếu phụ trẻ tuổi đó.
Nhưng có thật nàng sẽ đến tìm mình không?
Lúc sau y buông tiếng thở dài rồi nằm phịch xuống giường, để nguyên quần áo mà ngủ.
Với sự xuất hiện của Tiểu Điệp, Mạnh Tinh Hồn như trở thành con người khác.
Y đang có chuyện quan trọng cần làm, nhưng bây giờ không muốn làm gì nữa, nhất là nghề giết mướn.
Có phải y thật sự đã theo vết Diệp Tường?
Mạnh Tinh Hồn không thể ngủ được ngay, nôn nao vì hương vị thiếu phụ còn lưu lại trên giường mình.
Trên gối còn hằn dấu vết đầu nàng đã đặt vào đó, thậm chí còn vương lại mấy sợi tóc.
Nàng đã đến rồi biến mất như cánh bướm.
Nàng có trở lại thật không?
Nếu nàng không đến, ta có thể quên nàng được không?
Còn nàng, nàng sẽ quên ta một cách dễ dàng.
Đột nhiên cánh cửa bị mở ra.
Tiếng động làm Mạnh Tinh Hồn ngẩng lên đưa mắt nhìn ra cửa và thấy nàng xuất hiện.
Y đứng bật dậy như bị điện giật.
Nàng đứng giữa phòng, mặt tươi rói như hoa, không còn chút dấu vết nào của cơn say tối qua, vô cùng kiều diễm, giống như một bông hoa đang độ nở tươi nhất.
Mạnh Tinh Hồn với nỗi lòng phơi phới tiến lại gần. Trong đời chưa bao giờ y hạnh phúc như vậy.
Nàng giấu vật gì sau lưng, cười hỏi :
- Anh đoán xem tôi mang gì tới nào?
Mạnh Tinh Hồn thẫn thờ lắc đầu. Chừng như không hiểu nàng vừa nói gì.
Tiểu Điệp vẫn giấu hai tay sau lưng, nhưng không cười nữa, tiếp lời :
Chương trước | Chương sau