- Tối qua tôi dùng của anh một bữa, vì thế hôm nay muốn trả lời món nợ đó. Như vậy là hợp lý, phải không?
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Dứt lời đưa tay ra. Trong đó chỉ vỏn vẹn có hai chiếc thìa bằng gỗ.
Nàng lại cười hỏi :
- Anh có đói không?
Bấy giờ Mạnh Tinh Hồn mới sực tỉnh, vội cười đáp :
- Tôi cảm thấy đói đến không nỗi tưởng chừng lúc này mình có thể ăn hết cả một con trâu.
Tiểu Điệp dắt Mạnh Tinh Hồn đi vào rừng.
Hương rừng thơm ngát.
Hai người chạy luồn qua những thân cây lớn, vờn qua vờn lại như hai đứa trẻ, cuối cùng dừng lại nằm xoài trên một đám cỏ, thích thú hít vào hương cỏ thơm tho.
Hồi lâu, Tiểu Điệp mới thở dài nói :
- Đã rất lâu tôi không được nằm trên thảm cỏ thú vị thế này, còn anh?
Mạnh Tinh Hồn cười đáp :
- Tôi thường đến nằm ở đây. Nhưng hôm nay lại thấy khác hẳn.
Tiểu Điệp nhổm lên :
- Hôm nay có gì khác?
- Hôm nay thảm cỏ như mềm mại hơn nhiều!
Tiểu Điệp nhoẻn miệng cười mê đắm :
- Thì ra anh cũng là người rất có tâm hồn, văn vẻ như thế...
Mạnh Tinh Hồn chỉ cười không đáp.
Tiểu Điệp lại hỏi :
- Có phải anh nghĩ rằng tôi sẽ không trở lại tìm anh nữa?
Mạnh Tinh Hồn thú nhận :
- Quả thực tôi có nghĩ như vậy.
- Và nhất là không nghĩ rằng tôi sẽ trở lại ngay.
- Phải!
- Anh có biết vì sao tôi trở lại nhanh như vậy không?
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu :
- Không biết, chỉ biết rằng sau khi cô đi rồi, tâm hồn tôi hoàn toàn trống vắng.
Tiểu Điệp lặng thinh không nói, có phải nàng thầm thừa nhận đối phương có cùng cảm giác như mình?
Nỗi trống trải trong tâm hồn thật là đáng sợ. Và chỉ có những người cảm thấy trống trải mới biết quý giá giây phút hạnh phúc khi gặp lại nhau.
Mạnh Tinh Hồn chậm rãi nói :
- Cũng có thể chúng ta chưa phải là bằng hữu. Nhưng không hiểu sao chỉ có bên cạnh nàng ta mới không cảm thấy lòng mình trống vắng.
Không những Mạnh Tinh Hồn ăn nói như một thư sinh mà cách xưng hô cũng đã thay đổi.
Tiểu Điệp tưởng chừng không nén được thốt lên: "Cả thiếp cũng vậy!" , nhưng cuối cùng đã nén được lại.
Dù sao nàng cũng là nữ nhân. Đã là nữ nhân thì không thể nói toạc ra mọi tình cảm của mình.
Cuối cùng nàng ngồi dậy nói :
- Dù sao thì tôi cũng đã đến. Chúng ta hãy cùng chơi thật vui vẻ!
Mạnh Tinh Hồn không giấu nỗi vui mừng, vội đáp :
- Nhất định thế. Dù nàng muốn gì ta cũng chìu hết.
Tiểu Điệp nói một cách thần bí :
- Thế chúng ta đi đào kho báu, được không?
Mạnh Tinh Hồn trố mắt ngạc nhiên :
- Đào kho báu?
Tiểu Điệp cười gật đầu :
- Tôi biết trong rừng này có một kho báu.
Mạnh Tinh Hồn cũng cười phụ họa :
- Chẳng những trong rừng này có kho báu mà có cả thần tiên. Họ rất thích chúng ta biến thành lừa, nàng phải thật cẩn thận đừng để họ bắt gặp mới được.
Tiểu Điệp giẩu môi hỏi :
- Anh không tin tôi sao?
- Tin, và nàng cũng phải tin ta mới được.
Tiểu Điệp dậm chân phụng phịu :
- Được, anh đã không tin thì thôi. Nhưng đến khi tìm được để xem anh có chịu tin không?
Mạnh Tinh Hồn chỉ cười.
Tiểu Điệp chợt ghé tai xuống đất một lúc rồi nói :
- Tôi nghe thấy rồi!
- Nghe thấy gì?
- Âm thanh và mùi vị của kho báu.
- Vậy ư? Ở đâu thế?
- Kho báu ở ngay bên dưới chỗ anh đang nằm đó!
Mạnh Tinh Hồn bất chợt đứng lên hỏi :
- Dưới này có kho báu thật ư?
Tiểu Điệp nghiêm giọng :
- Sao không thật? Bây giờ thì anh buộc phải tin.
Mạnh Tinh Hồn phá lên cười.
Giọng Tiểu Điệp tỏ ra giận dỗi :
- Nếu tôi đào lên có thì sao nào?
- Nếu nàng đào lên mà có thì hãy đi tìm thần tiên biến ta thành cơn lừa cũng được.
Tiểu Điệp gật đầu :
- Được! Nam tử hán nói ra là phải giữ lời đấy!
Nàng nói xong đi tìm một que gỗ cứng bắt đầu đào. Mạnh Tinh Hồn cũng giúp một tay. Chẳng bao lâu nghe khúc cây chạm phải vật gì cứng nghe "cạch" một tiếng.
Tiểu Điệp ngước nhìn Mạnh Tinh Hồn với vẻ đắc thắng :
- Xem ra lần này có kẻ biến thành lừa thật rồi!
Mạnh Tinh Hồn ngẩn người ra một lúc rồi đột nhiên phá lên cười ngặt nghẽo.
"Kho báu" đào lên chỉ là một bình rượu và một gói nhỏ được bọc kỹ, chắc là thức nhắm.
- Ta mắc lừa nàng rồi, rõ ràng những thứ này vừa được nàng chôn xuống!
Tiểu Điệp trả miếng :
- Bất kể ai chôn. Nhưng anh có thừa nhận đây là kho báu hay không?
- Đương nhiên thừa nhận. Chẳng những thế, ta thấy không có kho báu nào đáng giá hơn.
- Nay kho báu đã được tìm thấy. Thế còn chuyện lừa ngựa thì tính sao đây?
- Lừa ngồi ngay trước mặt nàng đây, chẳng lẽ nàng không trông thấy?
Tiểu Điệp cười ngặt nghẽo :
- Hình như còn lừa này chỉ có hai chân thôi...
- Lừa hai chân còn tốt hơn lừa bốn chân chứ sao?
- Tốt ở chỗ nào?
- Vì thứ lừa hai chân còn biết uống rượu!
Cả hai cùng cười đến chảy cả nước mắt.
Rượu được mở ra, thức ăn cũng được xếp ngay ngắn trên đám cỏ.
Trong gió thoang thoảng hương rừng, có cả mùi rượu đến là hấp dẫn.
Thức ăn gồm một con gà nướng và mấy chiếc bánh bao, tất cả đều còn nóng giòn.
Cả hai bắt đầu ăn uống, cứ ghé bình vào miệng mà uống, còn thức ăn thì dùng tay mà xé.
Chương trước | Chương sau