The Soda Pop
Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 6 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 12 - Đồng bệnh tương liên

↓↓

Lúc về tới Khoái Hoạt Lâm đã sang canh hai. Nhưng ở nơi xa hoa hưởng thụ này, thời gian đó không thể coi là muộn.

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cũng với nụ cười tươi tắn đó, Cao lão đại ghé vào phòng ăn uống vài chén rượu cũng với mấy vị khách quan.


Có người hỏi :


- Lão chủ nhân xem ra hôm nay rất vui, nhất định có tin gì tốt lành...


Mãi tới gần nửa đêm, thị mới quay về phòng riêng. Cả cô hầu gái cũng cảm thấy hôm nay chủ nhân đặc biệt cao hứng, cả chậu nước rửa chân tay hơi nguội cũng không lưu tâm.


Sau khi cho cô hầu về nghỉ. Cao lão đại đóng chặt cửa phòng lại rồi sầm sập quay trở vào cầm lấy tất cả những thứ đồ vật gì trong tay liệng xuống sàn vỡ vụn.


Giả lúc đó có người nào chứng kiến cơn giận lôi đình cũng phải sợ hãi lùi đi.


* * * * *


Mạnh Tinh Hồn đứng ngay ở cửa lều nên Tiểu Điệp vừa đi tới cửa rừng, y đã nhận ra ngay.


"Quả nhiên nàng đã đến, mang theo cả hài tử nữa"


Trong đời Mạnh Tinh Hồn chưa bao giờ cảm thấy mình sung sướng và hạnh phúc như vậy.


Y chợt lo lắng vừa rồi là hoang đường.


Đứa bé đã ngủ.


Tiểu Điệp nhẹ tay đặt hài tử lên giường, âu yếm nhìn nó rồi quay sang Mạnh Tinh Hồn, ánh mắt chứa chan hạnh phúc, dịu dàng và yêu thương.


Mạnh Tinh Hồn giang tay ra chờ đợi.


Tiểu Điệp lao ngay vào vòng tay đó, thổn thức nói :


- Bây giờ thiếp đã là của chàng! Chàng muốn bất cứ gì ở thiếp cũng có thể!


Mạnh Tinh Hồn vuốt ve suối tóc và chiếc cổ trắng ngần của nàng, cười hỏi :


- Ta có thể làm bất cứ điều gì ư?


Tiểu Điệp âu yếm ngước lên :


- Chả lẽ thiếp còn sợ chàng ăn thịt mình nữa sao?


- Chính ta đang muốn ăn nàng, từng miếng từng miếng vào bụng cho đến hết.


Rồi cúi xuống khẽ cắn tai thiếu phụ.


Tiểu Điệp tránh đi, hỏi :


- Hài tử... khéo làm ồn khiến nó tỉnh dậy đấy!


Quả nhiên đứa bé đã ngồi nhổm lên thật, giương to đôi mắt đen láy nhìn hai người.


Tiểu Điệp vội đẩy Mạnh Tinh Hồn ra, sửa lại mái tóc. Mặt dù trước mặt con, nàng cũng đỏ bừng mặt.


Hài tử chợt vỗ tay nói :


- Mẹ thơm chú ây, chắc chú ấy phải rất ngoan đấy.


Tiểu Điệp cười gượng hỏi :


- Bảo Bảo, con có biết chú ấy là ai không?


Hài tử đáp :


- Biết! Đã hai lần Bảo Bảo gặp chú ấy gần ngôi nhà trọ trong làng. Chú ấy đều cho Bảo Bảo kẹo...


Giọng Tiểu Điệp trách móc nhưng nghe rất tha thiết :


- Thì ra hai người đã cấu kết với nhau.


Hài tử tròn xoe mắt hỏi :


- Mẹ, cấu kết là gì?


Mạnh Tinh Hồn cười nói lảng đi :


- Cấu kết nghĩa là chúng ta thân nhau đó. Bảo Bảo có thích chú không nào?


- Rất thích. Thúc thúc thương Bảo Bảo lắm!


Tiểu Điệp thấy mắt mình đẫm lệ, vội quay đi lén ngăn những giọt nước mắt sung sướng tiếp tục trào ra.


Lát sau nàng quay lại đến bên giường nói :


- Bảo Bảo hãy ngủ tiếp đi. Từ nay ngôi nhà này là của chúng ta.


Hài tử phụng phịu :


- Không! Mẹ đưa Bảo Bảo về nhà kia!


Tiểu Điệp dịu dàng :


- Đó là nhà mà chúng ta thuê, nay trả lại cho chủ rồi. Nhà này mới là nhà của chúng ta.


Hài tử nhìn quanh nói :


- Không! Bảo Bảo không thích ở đây. Nhà mình sạch sẽ hơn, và ở trong làng nhưng ở đây chẳng có ai để hàng ngày để chơi với con cả.


Tiểu Điệp ngước nhìn Mạnh Tinh Hồn rồi lại cúi xuống dỗ dành :


- Bảo Bảo cứ ngủ một giấc. Thúc thúc sẽ mang chúng ta tới nơi vui hơn và thoải mải hơn.


- Thật không? Thúc thúc sẽ không lừa chúng ta chứ?


Mạnh Tinh Hồn cười âu yếm :


- Sao thúc thúc lại lừa chứ? Bảo Bảo cứ yên tâm mà ngủ đi.


Hài tử gật đầu :


- Thế thì tốt. Bảo Bảo sẽ ngủ, và mẹ còn thơm thúc thúc nữa.


Nó kéo tay Tiểu Điệp, nhắm mắt lại, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào, lẩm bẩm :


- Thúc thúc đưa Bảo Bảo tới nơi vui và thoải mái. Nơi đó có hoa thơm, Bảo Bảo sẽ được ngủ trên giường mềm mại và ấm áp...


Chưa hết câu nó đã ngủ thiếp đi.


Hiển nhiên nó đang mơ đến một nơi tươi đẹp và sung sướng, khác với cuộc sống lẩn tránh và cơ cực trước đây.


Mạnh Tinh Hồn chợt thấy lòng mình đau thắt. Y quả thật muốn cuộc sống sau này của họ sẽ đầy đủ và yên vui, trước hết là một ngôi nhà đàng hoàng hơn.


Nhưng y chợt thấy rằng mình không thể làm được.


Chỉ riêng tình yêu thôi thì không phải đã có thể thay đổi tất cả. Ít nhất cũng chưa biến một căn nhà tồi tàn trở nên khang trang đầy đủ tiện nghi, càng không thể biến hoa cỏ thành thức ăn nuôi sống đứa trẻ.


Ngôi lều này đã là toàn bộ tài sản của y.


Nghĩ tới đó, đột nhiên lòng bàn tay của y toát ra mồ hôi lấm tấm.


Tiểu Điệp ngưng thần nhìn y, hiển nhiên đã đón được tâm sự của chàng.


Nàng dịu giọng nói :


- Chàng đừng lo lắng. Chỉ cần chúng ta ở được bên nhau, cho dù cuộc sống có khó khăn một chút cũng không sao cả!


Một thiếu phụ với con nhỏ trong tay, đã một mình nuôi nó khôn lớn, nhất định nàng phải chịu nhiều vất vả thiếu thốn.


Bởi vì nàng đã quyết tâm vứt bỏ quá khứ để làm lại cuộc đời khác trước.


Mạnh Tinh Hồn vuốt ve mái tóc nàng nói :


- Cho dù thế nào, chúng ta cũng không thể để hài tử phải thiếu thốn khổ cực.


Y đã hạ quyết tâm phải hoàn thành nhiệm vụ mà Cao lão đại giao cho.


Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, nhất định Cao lão đại sẽ trao cho y một món tiền thưởng hậu hĩnh.


Mạnh Tinh Hồn chợt hỏi :


- Nàng có thể ở đây chờ ta chừng mười ngày không?


Tiểu Điệp kêu lên :


- Đợi chàng mười ngày ư? Vì sao lại phải thế?


Mạnh Tinh Hồn đáp :


- Ta có việc cần làm. Sau khi hoàn thành, hài tử sẽ có một cuộc sống khá hơn.


- Nhưng chàng phải xa thiếp mười ngày... đến mười ngày chứ đâu có ít?


Mạnh Tinh Hồn an ủi :


- Mười ngày chưa phải là dài. Cũng có thể ta sẽ trở lại sớm hơn.


Tiểu Điệp cúi đầu nói :


- Trước đây đối với thiếp mười ngày cũng không phải thời gian quá dài. Thậm chí cả một năm cũng thế. Nhưng bây giờ... bây giờ thì khác hẳn, chỉ vì...


Bất chợt nàng ôm chặt tình lang, thổn thức nói :


- Bởi vì thiếp lúc nào cũng nhớ chàng. Lúc nào cũng lo cho chàng. Nếu không có chàng ở bên cạnh, chỉ sợ một ngày thiếp cũng không chịu nổi.


Mạnh Tinh Hồn dịu dàng nói :


- Nàng sẽ chịu được! Chỉ cần nghĩ đến sau này chúng ta có chuỗi thời gian ở bên nhau, mười này đó sẽ nhanh chóng qua đi.


Tiểu Điệp đưa tay chấm mắt hỏi :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Những chuyến tàu đêm

Những chuyến tàu đêm

Có những chuyến tàu như thế, chuyến tàu chở hạnh phúc, niềm vui cho đời, chở cha về

23-06-2016
Cha ghẻ

Cha ghẻ

Tôi cảm thấy ông ta cướp đi trên đôi tay tôi tất cả những gì tôi đang có. Đã vậy.

29-06-2016
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Yêu xa

Yêu xa

- Chồng!   - Anh nghe đây.   ***   - Sáng nay đại ca nhà mình gọi mãi không chịu

30-06-2016
Ký ức tuổi thơ

Ký ức tuổi thơ

Mỗi một câu chuyện ra đời thường là sau khi có biến cố hay sự kiện nào đó. Tôi

27-06-2016
Anh em sinh đôi

Anh em sinh đôi

Audio - Sinh đôi nhưng anh trai em gái. Anh hai tên Nhô, cao kều, cận thị, suốt ngày dí mũi

01-07-2016
Món quà một nửa

Món quà một nửa

Tôi lên 10 tuổi và anh Nick 14 tuổi. Ngày các bà mẹ đã sắp tới. Chúng tôi chuẩn bị

30-06-2016