Teya Salat
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 42 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Quyển I - Chương 1 - Phi lộ - Những nhân vật quái đản

↓↓

Thượng Quan Phi Yến hỏi :

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Khi có khách tướng công mới thắp đèn ư?


Hoa Mãn Lâu lại ồ lên một tiếng.


Thượng Quan Phi Yến hỏi :


- Chẳng lẽ khi tướng công chỉ có một mình ban đêm cũng không thắp đèn?


Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp :


- Tại hạ không cần thắp đèn.


Thượng Quan Phi Yến hỏi :


- Tại sao vậy?


Nàng xoay mình nhìn Hoa Mãn Lâu, trong khóe mắt đầy vẻ kinh dị.


Hoa Mãn Lâu lại tỏ ra vui sướng, rất bình tĩnh, y thủng thẳng đáp :


- Vì tại hạ đui mắt.


Sắc đêm càng dày đặc, trong làn gió thoảng càng đầy mùi hoa thơm.


Nhưng Thượng Quan Phi Yến hoàn toàn không cảm giác gì, vì nàng đang sửng sốt.


Câu nói "vì tại hạ đui mắt" tuy vẻn vẹn chỉ có năm chữ rất bình thường, nhưng đối với Thượng Quan Phi Yến thì trong đời nàng chưa bao giờ nghe thấy năm chữ kinh dị như lần này.


Nàng kinh hãi nhìn Hoa Mãn Lâu. Vì con người này đối với nhân loại cũng như đối với sinh mạng bất luận của ai cũng đều có một lòng yêu nhiệt liệt, đối với tương lai cũng chứa chan hy vọng. Y hời hợt đưa hai ngón tay mà kẹp được sống đao của kẻ khác vận toàn lực chém tới.


Một mình y sống cô độc trên tòa tiểu lầu này, chẳng những không cần kẻ khác giúp đỡ mà lại tùy thời có thể giúp người ta.


Thượng Quan Phi Yến thật không thể tin được con người đó lại đui mắt.


Nàng không nhịn được hỏi lại :


- Tướng công đui mắt thật ư?


Hoa Mãn Lâu gật đầu đáp :


- Tại hạ bị đui mắt từ hồi bảy tuổi.


Thượng Quan Phi Yến nói :


- Nhưng coi tướng công chẳng giống người đui mắt chút nào.


Hoa Mãn Lâu cười nhạt :


- Phải thế nào mới giống kẻ đui mù?


Thượng Quan Phi Yến không biết nói sao.


Nàng đã biết nhiều người đui mắt và cho là kẻ đui mù nhất định buồn bã chán nản vì cuộc đời đối với họ chỉ còn là đêm tối vô cùng tận.


Tuy nàng không nói ra nhưng Hoa Mãn Lâu hiển nhiên đã hiểu ý tứ nàng. Y mỉm cười nói :


- Tại hạ biết cô nương nhận định kẻ đui mù tuyệt không ai lại vui vẻ như tại hạ.


Thượng Quan Phi Yến phải thừa nhận thuyết này.


Hoa Mãn Lâu nói :


- Sự thực kẻ đui mù cũng chẳng có gì khó chịu cho lắm. Tại hạ không nhìn thấy, nhưng tai vẫn nghe rõ, cảm giác được mọi sự, có khi còn nhiều lạc thú hơn người sáng mắt.


Y lộ vẻ thỏa mãn và hạnh phúc, thủng thẳng nói :


- Cô nương có nghe thấy thanh âm tuyết hoa rụng xuống nóc nhà không? Cô nương có cảm thấy lúc sớm dậy mùa xuân là thời kỳ nảy nở sức lực kỳ diệu về sinh mệnh không? Cô nương có biết ngọn gió thu thường đem theo hương của cây cỏ từ chỗ xa xôi đưa lại không?


Thượng Quan Phi Yến vẫn lẳng lặng ngồi nghe Hoa Mãn Lâu nói tưởng chừng như đang được nghe một khúc ca êm dịu.


Hoa Mãn Lâu nói tiếp :


- Nếu cô nương chịu lĩnh hội sẽ phát giác ra người đời được hưởng thụ nhiều chỗ khả ái. Mỗi mùa thu đều rất nhiều khoái lạc khiến cho cô quên hết mọi phiền não.


Thượng Quan Phi Yến nhắm mắt lại, bỗng cảm thấy gió nhẹ, mùi hoa thơm càng nồng nàn.


Hoa Mãn Lâu lại nói :


- Cuộc sống của cô nương khoan khoái hay không chẳng phải ở chỗ cô nương là người sáng mắt hay đui mù mà là tại cô yêu đời hay không? Cô có sống để hưởng những ngày khoái lạc nữa hay thôi?


Thượng Quan Phi Yến ngửng đầu nhìn sắc chiều mờ ảo, lại chú ý ngó khuôn mặt bình thản mà khoan khoái của Hoa Mãn Lâu.


Bây giờ cặp mắt nàng không lộ vẻ kinh dị và thương xót y, mà lại ra chiều tôn kính và cảm kích.


Thượng Quan Phi Yến cảm kích Hoa Mãn Lâu chẳng phải vì y đã cứu nàng, mà làm cho nàng hiểu ý nghĩa chân chính về cuộc sống của con người.


Nàng tôn kính y chẳng phải vì võ công y đã đến trình độ xuất thần nhập hóa mà vì tấm lòng quảng đại về nhân sinh quan.


Nhưng nàng không nhịn được lại hỏi :


- Trong nhà tướng công còn ai nữa không?


Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp :


- Tại hạ ở trong một gia tộc lớn, nhà tại hạ cũng đông người, mọi người đều khỏe mạnh và đều khoái lạc.


Thượng Quan Phi Yến hỏi :


- Vậy sao tướng công không bảo một vị người nhà đến đây cho có bạn?


Hoa Mãn Lâu đáp :


- Vì tại hạ muốn thử một mình có thể độc lập được chăng? Tại hạ không muốn chỗ nào cũng được người chiếu cố, giúp đỡ. Nói một cách khác thì tại hạ không muốn ai coi mình kẻ đui mù.


Thượng Quan Phi Yến hỏi :


- Tướng công... ở đây một mình có cảm thấy thiếu thốn gì không?


Hoa Mãn Lâu đáp :


- Tại hạ ở đây đã tám tháng, và chưa từng nảy ra cảm giác gì khó chịu hết.


Thượng Quan Phi Yến nhẹ buông một tiếng thở dài nói :


- Nhưng trừ mùa đông có tuyết, mùa xuân có hoa, ngoài ra còn có gì nữa đâu?


Hoa Mãn Lâu đáp :


- Tại hạ được hưởng những giấc ngủ say sưa, những thức ăn rất ngon miệng, tại hạ được ở tòa nhà rộng rãi này, có một cây cổ cầm thanh âm réo rắt. Bấy nhiêu là đủ rồi. Huống chi tại hạ còn có một vị hảo bằng hữu.


Thượng Quan Phi Yến hỏi :


- Bạn của tướng công là ai?


Gương mặt Hoa Mãn Lâu lại sáng lên đáp :


- Y họ Lục, tên gọi Tiểu Phụng.


Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói tiếp :


- Cô nương chớ tưởng y là nữ nhân. Mặc dầu tên gọi Tiểu Phụng, y là trang nam hán tử không hơn không kém.


Thượng Quan Phi Yến ngập ngừng hỏi :


- Lục Tiểu Phụng ư?... Cái tên nghe quen quá nhưng không hiểu y là nhân vật như thế nào?


Hoa Mãn Lâu bật tiếng cười khoan khoái đáp :


- Y cũng là con người kỳ quái. Cô nương mà gặp y một lần rồi vĩnh viễn không quên được nữa. Chẳng những y có hai cặp tròng mắt, hai cặp lỗ tai, ba cánh tay, mà còn có bốn hàng lông mày.


Thượng Quan Phi Yến bụng bảo dạ :


- Hai cặp tròng mắt, hai đôi lỗ tai dĩ nhiên là để nói về con người trông nhiều nghe rộng gấp hai kẻ khác. Còn ba cánh tay có lẽ là nói y làm gì cũng mau lẹ hơn người.


Rồi nàng tự hỏi :


- Nhưng còn bốn hàng lông mày là ý nghĩa làm sao? Câu này thực khó hiểu.


Nàng quyết tâm rồi đây sẽ nghĩ cách gặp cho bằng được Lục Tiểu Phụng để coi bốn hàng lông mày của y thế nào?


* * * * *


Trời đã huỳnh hôn rồi nhá nhem tối.


Đây là lúc Long Tường khách sạn náo nhiệt nhất trong một ngày. Các bàn ghế trong phạn sảnh ở dưới lầu đều đầy khách. Gã tiểu nhị tên gọi Tiểu Bắc Kinh hầu khách vất vả đến lụt mồ hôi, và cổ họng cũng khan tiếng.


Trên lầu có hai mươi bốn phòng mà phòng nào cũng có khách.


Những tân khách phần đông là hảo hán giang hồ dắt đao đeo kiếm. Chẳng ai hiểu tại sao nơi đây thường nhật rất hoang lương quạnh quẽ mà bữa nay đột nhiên náo nhiệt.


Bất thình lình tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên. Hai con khoái mã từ ngoài cửa lớn đi thẳng vào.


Tiếng ngựa hí khiến tòa nhà nhốn nháo cả lên. Hai đại hán áo xanh vẫn ngồi trên lưng ngựa điềm tĩnh không lộ vẻ gì.


Bên yên ngựa một con ngựa treo lủng lẳng đôi móc câu ánh ngân quang lấp loáng.


Người kỵ mã mặt đỏ tía râu xồm xoàm. Cặp mắt cũng lấp loáng có ánh sáng như đôi ngân câu, sắc bén dị thường.


Hắn đảo mắt nhìn bốn phía rồi ngó chằm chặp vào mặt Tiểu Bắc Kinh, trầm giọng hỏi :


- Người đó đâu rồi?


Tiểu Bắc Kinh đáp :


- Y còn ở trên lầu trong phòng có đề hiệu chữ "Thiên".


Đại hán mặt đỏ tía lại hỏi :

Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Hạnh nhân đắng

Hạnh nhân đắng

Gia Anh chăm sóc tôi vô tư và trìu mến. Đến nỗi có đôi lần tôi tự hỏi liệu tình

24-06-2016
Khi hạnh phúc đi qua

Khi hạnh phúc đi qua

Khoảng thời gian này của tôi u ám quá, tôi luôn suy nghĩ tiêu cực về mọi vấn đề,

24-06-2016
Tôi, Em và Lão

Tôi, Em và Lão

Thế là đã gần một trăm ngày sau cái chết của lão, một cái chết khá đột ngột. Khi

01-07-2016
Màu của tình yêu

Màu của tình yêu

"Anh đi đây". Ba chữ ấy đến với với tôi lặng lẽ vào buổi sáng đẹp trời, Hoàng

23-06-2016
Cái đuôi

Cái đuôi

Cậu ấy vẫn hỏi cái câu cũ rích năm xưa "mẫu con trai cậu thích là gì?" và tôi cũng

24-06-2016