XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 11 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Quyển I - Chương 1 - Phi lộ - Những nhân vật quái đản

↓↓

- Giang Đông tứ kiệt oai phong lẫm liệt bấy nay biến thành con khỉ, con rùa, con chó, con heo từ hồi nào vậy? Đây quả là một chuyện quái đản.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đại hán mặt đỏ tía cũng cười hô hố, xông ra ngoài vỗ tay hô lớn :


- Hoan nghêng các vị đại gia vào đây coi bốn vị Giang Đông tứ kiệt lừng danh thiên hạ! Bất luận là ai vào đây ngó một cái, tại hạ cũng thưởng mười lạng bạc.


Bốn hán tử quì dưới đất, sắc mặt lúc lợt lạt, lúc xám xanh, mồ hôi lạnh toát ra nhỏ giọt.


Đại hán mặt sẹo nói :


- Gã tiểu tử đó tuy là quân chó đẻ, nhưng là hạng chó đẻ siêu quần.


Đại hán mặt đỏ cười theo :


- Chúng ta đi chuyến này thật không uổng.


Hai người đang cười nói đột nhiên dừng lại, vì chúng ngó thấy bên ngoài có người đang cúi đầu đi vào.


Một vị tiểu cô nương nhiều lắm mới đến mười bốn, mười lăm tuổi, tuy cô khắp người vàng đeo bạc quấn, đầy mặt phấn son, mà cũng không giấu được phong độ khả lân lại khả ái của đứa nhỏ.


Cô cúi đầu khẽ nói :


- Phải chăng hai vị muốn kiếm Lục đại thiếu gia?


Đại hán mặt sẹo trầm giọng hỏi :


- Sao ngươi lại biết?


Cô bé ấp úng đáp :


- Vừa rồi Lục đại thiếu gia tựa hồ say bí tỉ không biết gì nữa. Tiểu nữ ngồi bên lén uống thay đại thiếu gia hai chung rượu.


Đại hán mặt sẹo cười lạt nói :


- Xem chừng y có nhân duyên với nữ nhân không phải ít.


Cô bé đỏ mặt lên nói :


- Ai ngờ sau đó đại thiếu gia đột nhiên tỉnh táo lại. Y bảo tiểu nữ lòng dạ tử tế, nên cho tiểu nữ cái này bảo đem đến đưa cho các vị.


Đại hán mặt đỏ tía hỏi ngay :


- Y giao cho cô vật gì?


Tiểu cô nương đáp :


- Cái đó là một câu nói.


Đại hán mặt đỏ chau mày hỏi :


- Câu nói ư? Câu nói thế nào?


Cô bé đáp :


- Câu chuyện này trị giá ít nhất ba trăm lạng bạc, dù thiếu một đồng cũng không được. Y bảo nhất định đòi hai vị giao bạc trước rồi hãy chuyển câu đó cho nhị vị.


Chính cô bé dường như cũng biết là chuyện hoang đường. Cô chưa dứt lời mặt đã đỏ bừng lên.


Ai ngờ đại hán mặt đỏ tía chẳng thèm nghĩ ngợi, suy tính gì hết, lấy ra ngay ba tấm ngân phiếu, mỗi tấm một trăm lạng liệng trên bàn trước mặt cô bé rồi bảo :


- Hay lắm! Ta mua câu nói của cô!


Cô bé giương cặp mắt thao láo nhìn ba tấm ngân phiếu, tựa hồ không tin trong thiên hạ lại có chuyện hoang đường đến thế, bỏ ba trăm lạng bạc ra mua một câu nói.


Đại hán mặt đỏ tía nói tiếp :


- Cô lại đây! Nói nhỏ vào tai ta, chớ để bọn súc sinh trong nhà kia nghe rõ.


Cô bé ngần ngừ một chút, rồi tiến lại bên đại hán mặt đỏ ghé vào tai hắn nói :


- Đại thiếu gia bảo câu đó chỉ có chín chữ là "Muốn kiếm ta hãy tìm lão bản nương trước".


Đại hán mặt đỏ cau mày, hắn chẳng hiểu ý tứ câu chuyện ra sao.


Trên đời lão bản nương thì biết bao nhiêu mà kể! Mỗi nhà quán, nhà hàng đều có lão bản nương, vậy biết kiếm ai bây giờ?


Cô bé bỗng lên tiếng :


- Đại thiếu gia còn dặn: Nếu hai vị không hiểu thì đưa thêm một câu nữa "Lão bản nương là người diêm dúa nhất thiên hạ".


Đại hán mặt đỏ sửng sốt, không hỏi gì nữa, vẫy đồng bạn một cái rồi rảo bước đi ra ngoài.


Đại hán mặt sẹo cũng ra theo. Đột nhiên hắn xoay mình chụp một cái hũ không tiện tay liệng vào nhà.


Cái hũ không rơi trúng chụp vào đầu người thứ hai quì ở cửa phòng.


Đại hán mặt sẹo cả cười nói :


- Thế này mới đúng là con tườu không hơn không kém.


Đại hán mặt đỏ hỏi :


- Trên đời những lão bản nương diêm dúa không phải là ít, nhưng người diêm dúa nhất là ai?


Đại hán mặt sẹo cau mày nói :


- Chẳng lẽ thằng lõi này muốn bắt bọn ta đến từng nhà quán, từng tiệm hàng tìm kiếm, lôi hết những mụ lão bản nương ra ngắm nghía từng mụ một?


Đại hán mặt đỏ trầm ngâm đáp :


- Bất tất phải làm thế.


Đại hán mặt sẹo hỏi :


- Chẳng lẽ huynh đài còn biện pháp nào khác?


Đại hán mặt đỏ ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :


- Hoặc giả ta đã đoán được ý tứ câu nói đó.


Đại hán mặt sẹo hỏi :


- Ý tứ của lão thế nào?


Đại hán mặt đỏ tía cười hề hề hỏi :


- Chẳng lẽ huynh đài quên một nhân vật mang ngoại hiệu là Chu Đình?


Đại hán mặt sẹo cười rộ nói :


- Xem chừng mình cũng nên cho hắn đội một hũ rượu.


* * * * *


Chu Đình trước nay chưa từng làm một nghề gì mà cũng không mở điếm.


Hắn nhận thấy bất luận làm nghề gì hay mở quán mở tiệm cũng khó tránh khỏi có ngày thua lỗ nên không bao giờ hắn mạo hiểm.


Thực ra Chu Đình không buôn bán gì cũng còn có lý do là chẳng bao giờ hắn có đủ tiền để hành nghề.


Thế mà ngoại hiệu hắn kêu bằng lão bản.


Chu Đình là người rất hiểu hưởng thụ và đối với bất cứ ai cũng tỏ ra sáng suốt.


Hai nguyên nhân này khiến cho thịt trong người hắn mỗi ngày một tăng.


Con người béo mập bao giờ cũng lộ vẻ có nhiều phước khí. Người phước khí thì thành lão bản.


Vì thế nhiều người kêu hắn là lão bản.


Sự thực Chu Đình là người có nhiều phước khí.


Hình dáng Chu Đình tuy chẳng có gì khác biệt, nhưng được mụ vợ rất khôn ngoan và sắc sảo.


Suốt đời hắn chưa làm được việc gì ra trò mà được ở phòng ốc rất khoan khoái, mặc toàn quần áo được nghiên cứu kỹ lưỡng, uống những thứ rượu ngon nhất.


Hắn còn có điều cao ngạo hơn nữa là lười lĩnh hơn cả Lục Tiểu Phụng.


Cứ coi cái ghế thái sư của hắn vừa rộng vừa lớn, vừa êm ái cũng đủ biết một khi hắn ngồi vào ghế rồi thì trên đời ít có việc gì khiến hắn phải đứng lên.


Hắn cho là bất luận việc gì ở đời lúc sắp làm cũng nên dừng lại để suy nghĩ.


Suy nghĩ thông tỏ thì rồi thì bất cứ việc gì trên đời cũng làm được.


Cho đến ngày hôm nay hắn vẫn hưởng thụ sung sướng, vì hai bàn tay hắn tinh xảo phi thường, có thể làm nên nhiều chuyện kỳ quái.


Ai đã nghĩ ra sự vật gì là hắn có thể làm đúng như ý nghĩ.


Một hôm Chu Đình đánh cuộc với người khác là có thể làm một cây gỗ biết đi.


Kết quả đưa đến hắn được năm mươi bàn vây cá thượng hảo hạng, mười hũ rượu ngon lâu năm. Vụ này đã khiến thịt trong người hắn nặng thêm năm cân.


Hiện giờ hắn đang nghiên cứu cách chế tạo một cái diều giấy có thể đưa người lên trời.


Trước kia hắn đã nghĩ đến coi sự vật dưới đất, ngày nay hắn lại muốn đưa người lên trời.


Giữa lúc ấy hắn nghe bên ngoài có tiếng ngựa hí, rồi thấy hai đại hán áo xanh đi tới.


Lúc này đại hán mặt sẹo không đá cửa, vì cánh cửa đã mở sẵn.


Hắn xông vào, trợn mắt lớn tiếng hỏi :


- Lão bản nương ở đâu?


Chu Đình lạnh lùng đáp :


- Ông bạn muốn kiếm lão bản nương thì qua tiệm tạp hóa ở phía đối diện. Bên đó có lão bản nương.


Đại hán mặt sẹo hỏi :

Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Theo cơn gió nhẹ trôi

Theo cơn gió nhẹ trôi

Nó thích anh! Nó chưa từng nói với ai điều này, nhưng dù cho có ai đó trong số bạn bè

23-06-2016
Dê con nhanh trí

Dê con nhanh trí

Trong ngôi nhà kia có Dê mẹ và một chú Dê con. Một hôm, trước khi ra đồng cỏ, Dê

24-06-2016
Bài toán tình yêu

Bài toán tình yêu

Nhỏ thấy chưa, anh cũng có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ăn không ngồi rồi, đi

29-06-2016