Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 97 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Quyển I - Chương 1 - Phi lộ - Những nhân vật quái đản

↓↓

Một vị tiểu cô nương lối mười bảy, mười tám tuổi, lật đật chạy lên lầu, vẻ mặt hốt hoảng, hơi thở hồng hộc.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tuy cô không đẹp lắm, nhưng cặp mắt sáng ngời lại linh mẫn phi thường. Đáng tiếc


lúc này khóe mắt cô lộ ra mối hoang mang khủng khiếp không biết đến thế nào mà kể.


Hoa Mãn Lâu xoay mình lại ngồi đối diện với thiếu nữ.


Y không biết cô gái này nhưng tỏ thái độ rất ôn hòa và quan thiết. Y hỏi :


- Chuyện gì đã xảy đến cho cô nương?


Tiểu cô nương thở hổn hển hỏi lại :


- Có người rượt theo tiện thiếp, tiện thiếp có thể ở ẩn trong này được chăng?


Hoa Mãn Lâu chẳng cần suy nghĩ gì đáp liền :


- Được.


Dưới lầu không có ai, cửa vẫn mở rộng. Vị tiểu cô nương này hiển nhiên gặp lúc hoang mang chạy bừa vào nhà.


Dù là con chó sói bị thương trốn tránh con chó săn đang rượt theo mà chạy vào trong nhà, Hoa Mãn Lâu cũng dung nạp. Cửa nhà y bao giờ cũng mở rộng, và bất luận hạng người nào đến nhà y cũng được hoan nghêng như thế cả.


Tiểu cô nương chuyển động mục quang đảo nhìn bốn phía dường như muốn kiếm một nơi an toàn để ẩn nấp.


Hoa Mãn Lâu cất tiếng ôn nhu bảo cô :


- Cô nương bất tất phải ẩn lánh, hễ đã vào đây là an toàn rồi.


Tiểu cô nương giương cặp mắt to lớn lên hỏi :


- Thật thế ư?


Dường như cô vẫn chưa tin, liền nói tiếp :


- Người rượt theo tiện thiếp chẳng những hung dữ mà còn cầm đao bén, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể giết người.


Hoa Mãn Lâu cười đáp :


- Tại hạ bảo đảm cho dù y có hung dữ cũng không thể giết người ở đây được.


Tiểu cô nương vẫn chưa hết hoang mang toan hỏi y :


- Tại sao vậy?


Nhưng cô không thể hỏi được nữa vì kẻ rượt theo cô đã tới nơi. Hắn chạy thẳng lên lầu. Người hắn rất cao lớn mà lúc lên lầu động tác càng mau lẹ.


Người đó quả nhiên tay cầm đao. Cặp mắt chiếu ra những tia sáng hung dữ còn đáng sợ hơn thanh đao sắc nén.


Hắn vừa ngó thấy tiểu cô nương đã trợn mắt lớn tiếng quát :


- Bây giờ ta muốn coi xem ngươi còn chạy đi đâu được nữ không?


Tiểu cô nương đang ở ẩn sau lưng Hoa Mãn Lâu.


Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp :


- Cô ta đã vào đây thì không phải chạy đi đâu nữa.


Đại hán cầm đao trừng mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, phát giác ra y bất quá là một thanh niên nho nhã tướng mạo anh tuấn, liền bật tiếng cười hung dữ hỏi :


- Ngươi có biết lão gia là ai không mà dám can thiệp vào công việc của lão gia?


Hoa Mãn Lâu vẫn giữ thái độ ôn tồn hỏi :


- Tôn giá là ai?


Đại hán phưỡn ngực đáp :


- Lão gia là Hoa Đao Thái Tuế Thôi Nhất Động. Lão gia đâm ngươi một đao thì trong mình ngươi có thêm một lỗ hổng.


Hoa Mãn Lâu nói :


- Xin lỗi tôn giá. Danh tự của tôn giá tại hạ chưa từng được nghe qua. Tôn giá bất tất khoét thêm lỗ hổng vào người tại hạ. Bất luận lỗ hổng lớn hay lỗ hổng nhỏ tại hạ đều không muốn.


Tiểu cô nương không nhịn được bật lên tiếng cười khúc khích.


Thôi Nhất Động đã biến sắc, đột nhiên hắn gầm lên :


- Ngươi không muốn thì cũng phải muốn.


Hắn rung tay một cái bỗng loé ra một bông hoa đao. Đao quang lấp loáng nhằm đâm vào ngực Hoa Mãn Lâu.


Người Hoa Mãn Lâu không chuyển động nhưng y đã giơ hai ngón tay lên.


Y ra tay đột ngột, dùng hai tay kẹp lấy sống đao.


Thanh đao liền lập tức lọt vào tay y, và tựa hồ mọc rễ ở đó.


Thôi Nhất Động tựa hồ đã vận nội lực toàn thân đến độ chót mà không sao giựt được thanh đao về.


Người hắn toát mồ hôi lạnh đầm đìa.


Hoa Mãn Lâu vẫn tủm tỉm cười, cất giọng ôn nhu nói :


- Nếu tôn giá chịu lưu thanh đao lại đây thì tại hạ nhất định bảo đảm cho tôn giá.


Cửa nhà tại hạ quanh năm mở rộng. Tôn giá muốn ra vào lúc nào cũng được.


Thôi Nhất Động trán toát mồ hôi, đột nhiên hắn dậm chân rồi buông thanh đao ra.


Hắn xuống lầu chạy đi ngay không ngoảnh cổ lại. Lúc hắn xuống lầu càng đi nhanh hơn lúc lên lầu nhiều.


Tiểu cô nương nhe hàm răng trắng nổi lên tràng cười khoan khoái. Cô ngó Hoa Mãn Lâu bằng cặp mắt vừa kinh dị vừa khâm phục nói :


- Tiện thiếp không ngờ bản lãnh tướng công lại lợi hại đến thế?


Hoa Mãn Lâu ngập ngừng đáp :


- Chẳng phải tại hạ bản lãnh lợi hại mà là do y không có bản lãnh gì.


Tiểu cô nương nói :


- Ai bảo hắn không có bản lãnh? Trên chốn giang hồ rất nhiều người không địch nổi hắn. Cả tiện thiếp cũng không đánh lại.


Hoa Mãn Lâu hỏi :


- Cô nương làm sao?


Tiểu cô nương đáp :


- Tuy tiện thiếp không đánh lại hắn, nhưng cũng có khá nhiều nam nhân không địch nổi tiện thiếp. Tiện thiếp là Thượng Quan Phi Yến ở Giang Nam.


Cô lắc đầu thở dài nói tiếp :


- Danh tự này dĩ nhiên tướng công chưa từng nghe ai nói đến.


Hoa Mãn Lâu cầm thanh đao trong tay lại đặt xuống bàn kê ở chân tường. Bỗng y quay đầu lại hỏi :


- Tại sao hắn rượt theo cô nương?


Thượng Quan Phi Yến đưa tay cắn môi, ra vẻ ngần ngừ nhưng rồi nàng cũng mỉm cười đáp :


- Vì tiện thiếp lấy cắp đồ của hắn.


Hoa Mãn Lâu không lộ vẻ kinh dị mà lại bật cười.


Thượng Quan Phi Yến nói tiếp :


- Tuy nhiên tiện thiếp chỉ là tên ăn cắp vặt, hắn mới là quân cường đạo. Trước nay tiện thiếp chẳng bao giờ lấy cắp của người tử tế mà chuyên trộm đồ của bọn cường đạo.


Cô cúi đầu xuống nghếch mắt nhìn trộm Hoa Mãn Lâu nói :


- Tiện thiếp hy vọng tướng công đừng khinh khi mà cũng đừng chán ghét tiện thiếp.


Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp :


- Tại hạ ưa thích cô lắm vì cô là người nói thật.


Thượng Quan Phi Yến giương mắt lên hỏi


- Người nói thật có thể ngồi lại đây một lúc nữa chăng?


Hoa Mãn Lâu đáp :


- Dĩ nhiên là được.


Thượng Quan Phi Yến thở phào một cái mỉm cười nói :


- Có thế tiện thiếp mới yên lòng. Vừa rồi tiện thiếp chỉ sợ tướng công đuổi ra khỏi cửa.


Cô đến bên cửa sổ hít liền mấy hơi. Trong làn gió thoáng đầy mùi hoa thơm.


Sương chiều bên ngoài cửa sổ mỗi lúc một dầy đặc. Trong nhà tối dần lại.


Thượng Quan Phi Yến nhẹ buông một tiếng thở dài nói :


- Mỗi ngày trôi qua rất mau chóng. Ngày nay trời lại tối rồi.


Hoa Mãn Lâu chỉ ồ lên một tiếng chứ không nói gì.


Thượng Quan Phi Yến hỏi :


- Tại sao tướng công còn chưa thắp đèn?


Hoa Mãn Lâu cười đáp :


- Xin lỗi cô nương, tại hạ quên mất trong nhà có khách.

Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Mẹ

Mẹ

Con nhỏ trong mắt tôi bỗng lớn vút lên. Cao tới mức để nhìn thấy cái trán dồ

23-06-2016
Hai anh em

Hai anh em

- Không mua! Tránh ra cho tao trú mưa! Trời thế này báo biếc gì!   Nó vội vã chạy lại

29-06-2016
Cáo và dê con

Cáo và dê con

Ngày xưa có một chú dê con đang nhú sừng nghĩ rằng mình đã lớn và có thể tự lo cho

24-06-2016
Ác khẩu và quả báo

Ác khẩu và quả báo

Ngày xưa trong thành Xá Vệ có một người nhà rất giàu, tên gọi là Sư Chất, đã hơn 40

28-06-2016
Mưa tháng tư

Mưa tháng tư

"Tôi chả hiểu sao, đã nói với bà bao lần rồi, là kêu đau đầu thì đừng có ôm

29-06-2016
Luyến tình

Luyến tình

Tôi vừa đưa chân bước lên bậc thềm thứ ba thì trong nhà cũng vọng ra những tiếng

23-06-2016
Anh và cô

Anh và cô

Cô trễ kinh 3 ngày. Mừng quýnh, cô vội mua que thử. 1 vạch. Cô tự nhủ chắc còn sớm

23-06-2016

XtGem Forum catalog