Duck hunt
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 90 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 3 - Tiệm Tạp Hóa Của Vương Đại Nhãn

↓↓

Bởi vì trong đó có một loại là trong suốt.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hai mươi bốn thứ ám khí đó không nhắm vào Lục Tiểu Phụng, mà nhắm vào Triệu Hạt Tử.


May mà chẳng có thứ nào trúng cả, thậm chí thứ ám khí trong suốt kia cũng trật luôn.


Bởi vì Triệu Hạt Tử đã đụng phá nóc nhà, bay ra ngoài.


Dĩ nhiên không phải tự mình y bay ra.


Y đang nằm trên mặt đất, Lục Tiểu Phụng vừa nắm chéo áo xách người y lên, ám khí đã bay vào, trong một khoảng tích tắc đó, Lục Tiểu Phụng đã dùng sức quăng y lên, bay thủng qua nóc nhà một lỗ lớn, từ đó bay ra ngoài.


Sau đó, Lục Tiểu Phụng đã từ trong những làn ánh sáng, bay ra ngoài cửa sổ.


Trong chớp nhoáng, thân pháp và tốc độ của chàng, cơ hồ đã vượt quá giới hạn của con người, cũng vượt quá giới hạn thể lực của chính mình.


Một người dưới mắt người khác tùy thời có thể chết lúc nào không biết, mà vẫn còn sống nhăn đó, đạo lý chính là ở chỗ đó.


o O o


Lúc Lục Tiểu Phụng ra đến giữa sân, Triệu Hạt Tử cũng vừa từ nóc nhà bay lên.


Phía sau đám gỗ, lại có một vùng ánh sáng lạnh vụt tới, cũng còn nhắm vào Triệu Hạt Tử, hiển nhiên muốn giết y bịt miệng.


Lục Tiểu Phụng đang ở trên không, thuận tay chụp một miếng gỗ, chân trái đạp xuống đất, thân hình lại búng lên, miếng gỗ trong tay phóng ra chận lấy làn sáng bạc.


Những tiếng lộp bộp vang lên không ngớt, ám khí đã dính chi chít vào miếng gỗ, người của Triệu Hạt Tử rớt xuống nóc nhà, từ cái lỗ hổng lúc nãy lại rớt xuống dưới đất.


Chỉ nghe phía sau đám gỗ có tiếng người kêu khẻ:


- Lục Tiểu Phụng khá lắm, khinh công cao tuyệt.


Lục Tiểu Phụng hét lên:


- Ngươi là ai?


Chàng đang tính nhảy lại chỗ đám gỗ, nào ngờ trên nóc nhà đối diện bỗng có ánh đao quang như cầu vòng màu xanh bay lên, giữa không trung uốn lượn một vòng, nhắm hướng chàng đâm lại.


Chiêu đao ấy vừa nhanh vừa hiểm độc, chỉ một đao đã muốn lấy mạng chàng ngay lập tức, do đó đánh ra hết sức mình không để thừa dư lực.


Lục Tiểu Phụng không thụt lùi lại tránh né mà còn bay người ngược lại tiến tới.


Thích khách hiển nhiên rất kinh ngạc, ánh đao xoay vòng, y tính giữa không trung đưa ngang đao tước qua cổ họng của Lục Tiểu Phụng, có điều không còn đủ lực lượng.


Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên thò ngón tay trỏ và ngón tay giữa ra, kẹp ngay lấy lưỡi đao, dùng sức đẩy ra trước, một cổ chân khí truyền từ lưỡi đao đến cán đao, hổ khẩu của thích khách lập tức bị toát ra. Bàn tay cầm đao vừa mở tung, cán đao đã đụng vào ngực y: "cách" một tiếng, làm gãy đi hai rẻ xương sườn.


Chiêu ấy chính là tuyệt kỹ vô song thiên hạ, oai chấn giang hồ của Lục Tiểu Phụng.


Tất cả biến hóa chỉ nằm trong một khoảnh khắc nhỏ bé đó.


Trừ Lục Tiểu Phụng ra, trên đời này không có người thứ hai nào có thể kềm được lưỡi đao trong đường tơ kẻ tóc.


Tên thích khách vừa ở trên không té xuống đất, cổ họng đã phát ra tiếng gầm gừ như dã thú lúc sắp chết.


Thanh đao của hắn đang nằm trong tay của Lục Tiểu Phụng, lưỡi đao đã lướt qua cổ họng hắn từ lúc nào.


Thật ra, khinh công và kiếm pháp của hắn chắc chắn đã thuộc hạng nhất lưu, do đó Lục Tiểu Phụng cũng nói:


- Không ngờ nơi đây cũng có một cao thủ như ngươi.


Lục Tiểu Phụng hỏi tên thích khách mặc chiếc áo dạ hành đen thui bó sát vào người, vải bố đen che mặt:


- Ngươi là ai? Ai sai ngươi lại đây? Các ngươi muốn giết Triệu Hạt Tử bịt miệng vì lý do gì?


Tên đó dang nhìn Lục Tiểu Phụng kinh ngạc, trong ánh mắt hoảng sợ đó, bỗng nhiên đồng tử thu nhỏ lại.


Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên thấy trong tròng mắt của y có bóng người thoáng qua, và kiếm quang lóe lên.


Phản ứng của chàng nhanh vừa đủ, do đó chàng không bị chết dưới lưỡi kiếm.


Phản ứng của chàng tuy nhanh vậy, y phục của chàng còn bị kiếm khí lạnh lẽo tước xé.


Trong vùng kiếm quang, chàng thoáng thấy một bà già mặc áo tím, đầu tóc bạc phau, nhưng không kịp thấy diện mạo.


Bởi vì chuyện phát sinh trong một khoảnh khắc đó, không cho chàng có thời giờ quan sát ngẫm nghĩ.


Kiếm vừa đâm tới, Lục Tểu Phụng đã vung đao lên, tên thích khách bị đụng mấy rẻ xương sườn đã lăn ra ngoài. Thanh kiếm trên tay bà già lại chớp lên, Lục Tiểu Phụng lùi lại bước nữa, tới trước đám gỗ, chàng đã tựa hồ nghĩ ra được cách phản công, ít nhất cũng đã có đường lùi.


Nhưng chàng đã không phản kích, cũng chẳng lùi lại tránh né.


Gương mặt của chàng bỗng biến sắc, bởi vì chàng chợt phát hiện ra, thanh kiếm trên tay của bà già chính là thanh kiếm của Liễu Như Cương.


Lúc này, mũi kiếm cơ hồ đã đụng tới trước ngực chỗ trái tim chàng.


Tình trạng của Lục Tiểu Phụng đã đến chỗ đường cùng, lùi không thể lùi được, giữa ngực cũng chính là chỗ trí mạng trên người. Kỳ quái nhất là, về sau, Lục Tiểu Phụng còn nói người khác rằng:


- May mà bà ta đâm vào chỗ trái tim của tôi, nếu không tôi chắc là chết.


- Tại sao?


Bởi vì trong một khoảnh khắc đó, bàn tay phải của chàng nằm gần trái tim, do đó mũi kiếm dù đã xuyên thủng qua lớp áo trước ngực chỉ cần tiến thêm nửa phân nữa là


Lục Tiểu Phụng xong đời.


Tiếc là trong chớp nhoáng đó, mũi kiếm ngay cả nửa phân cũng đẩy không vào, bởi vì mũi kiếm đã bị hai ngón tay của Lục Tiểu Phụng giữ chặt.


Về sau cũng có người có nói với chàng:


- Chúng tôi đã biết hai ngón tay của ông, như bùa chú ma quỷ, thậm chí còn tương thông chặt chẽ với tâm ý của ông, chỉ cần tâm của ông có ý, kiếm của đối phương sẽ bị ông kẹp cứng, bởi vì kiếm có nhanh đến đâu cũng nhanh không bằng tâm ý của ông.


Cái điểm đó, giang hồ không ai có thể phủ nhận.


- Nhưng lúc ấy, tại sao bàn tay của ông lại ở gần chỗ trái tim nhĩ ? Có phải ông đã tính đúng đối phương sẽ nhất định đâm vào giữa ngực ông sao?


Lục Tiểu Phụng chỉ cười, không trả lời.


Câu hỏi ấy không thể nào trả lời cho nổi.


Trong một khoảnh khắc sống chết như thế, có nhiều chuyện không thể giải thích được, không chừng đó là nhờ kinh nghiệm và trí tuệ của chàng kết hợp mà thành, không chừng đó là nhờ linh cảm nhất thời, không chừng chỉ là may mắn.


Kiếm của người kiếm khách bị giữ cứng, có khác gì chân tay của y bị giữ cứng, trong lòng y nhiều khi còn nghiêm trọng hơn cả vậy.


Có điều bà già mặc áo tím này, chắc chắn là một tay kiếm khách bậc nhất, không những vậy mà còn là tay cao thủ siêu quần.


Không những kiếm pháp của bà ta nhanh, mà ứng biến cũng nhanh, phán đoán chính xác. Do đó Lục Tiểu Phụng vừa giữ mũi kiếm, bà ta bèn tung lỏng tay, người bà ta cũng đã bay ra ngoài bằng một tốc độ phi thường kinh hãi.


Dĩ nhiên là bà ta bay lên, bà ta bay lên theo một chiều rất xéo, mục đích để tránh đối thủ rượt theo, chiều xéo đó ắt hẳn là một hướng an toàn vô cùng.


Nhưng bà ta còn không yên tâm, bà ta chắc hẳn là một người vô cùng cẩn thận, vô cùng quý trọng mạng của mình.


Do đó sau khi bà ta búng người lên không, bà ta còn lộn một vòng, chuyển hướng qua một chiều khác.


Bà ta mặc một chiếc quần dài bó sát người, trên dưới như một tấm vải bố kín mít.


Mặc một bộ đồ như vậy, bên trong cũng chẳng cần phải mặc gì thêm.


Lúc bà ta lộn người lại, hai cặp đùi dài của bà ta cũng bay lên, y như những lượn sóng nhô lên từng đợt.


Lục Tiểu Phụng ngẩng đầu lên, chàng chợt thấy cặp đùi của bà ta.


Đấy có phải là cặp đùi của một bà già đâu.


Cặp đùi Lục Tiểu Phụng vừa thấy, trắng nõn và rắn chắc, so với mái đầu trắng phau và nét mặt nhăn nheo của bà ta, nhất định không cùng thuộc chung về một người.


Lục Tiểu Phụng là người có nhãn lực phi thường, chàng đối với cặp đùi của đàn bà trước giờ vẫn có hứng thú nghiên cứu.


Thậm chí chàng còn nhận ra được bắp thịt đang cử động trên cặp đùi đó.


Cặp đùi thon dài, rắn chắc, mỹ lệ đó, ngay cả Lục Tiểu Phụng rất ít khi được cơ hội gặp qua.


Bà già mặc áo tím này, cầm trong tay là thanh trường kiếm của Liễu Như Cương, đồng bạn bà ta là một tay khoái đao, Lục Tiểu Phụng có là một người không suy nghĩ đi nữa, cũng có thể nghĩ ra được cái chết của Liễu Như Cương và bà ta nhất định có quan hệ rất lớn với nhau.


Hai người này không nghi ngờ gì nữa, vốn đang còn ở lại tiểu trấn, bây giờ dù có đi đâu, cũng có thể truy ra được lai lịch.


Làm cách nào tra ra được lai lịch bọn họ?


Người mang đao che trên mặt một tấm vải đen, gương mặt bà già hiển nhiên là dùng thuật dị dung hóa trang.


Cái mà hiện giờ Lục Tiểu Phụng đã thấy thật sự là hai bắp đùi.


Đấy chắc chắn không phải là cặp đùi của một bà già tóc bạc phau phau, nếu tìm ra được chủ nhân của cặp đùi ấy, thì có thể tìm ra hung thủ đâm chết Liễu Như Cương.


Đó chính là đường giây duy nhất của Lục Tiểu Phụng, và cũng là chuyện duy nhất chàng có thể làm.


Chàng làm cách nào nhĩ?


Không lẽ chàng có thể đi tìm hết đàn bà trên tiểu trấn này, vén quần họ lên, nhìn cặp đùi của họ?


Thật tình, Lục Tiểu Phụng cũng không phải là không muốn làm, nhưng chàng không thể làm được.


Chàng chỉ còn cách lại chỗ Triệu Hạt Tử.


Nhưng Triệu Hạt Tử có chết cũng không nói thêm một chữ, y đã bị khủng bố, đủng quần muốn ướt dầm dề.


Thành Bắc Kinh không phải một sớm một chiều xây xong, muốn tìm ra vụ án ly kỳ thần bí này, đương nhiên cũng không phải là chuyện trong một ngày.


Do đó Lục Tiểu Phụng cũng đành tạm thời phải về lại ngủ một giấc trước đã.


Không ngờ rằng chàng về tới căn nhà tơi tả đó, lập tức thấy một cái đùi, từ dưới giường nằm của chàng thò ra.


Một cái đùi vừa nhỏ vừa đen đủi, trên đùi đầy những bùn cát, theo phỏng đoán rất bảo thủ của Lục Tiểu Phụng, ít nhất là chưa rửa ráy đã bảy tám tháng nay. Nhưng đem so với bàn chân phía dưới, cái đùi ấy rõ ràng còn sạch sẽ hơn nhiều.


Cái chân ấy, hầu như lấy một bãi cức chó mà nặn ra.


Lục Tiểu Phụng cười khổ lắc đầu, chàng lấy một chiếc ghế đặt xuống đối diện với cái giường rồi ngồi xuống.


Người nằm dưới giường rốt cuộc bò ra, tóc tai bồm xồm như ổ chim trên một cái đầu như quả trứng gà.


Lục Tiểu Phụng ho khẻ lên một tiếng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Gấu bông Carmen

Gấu bông Carmen

Ba năm trước, Ashley con gái tôi bị ung thư. Sau cuộc đại phẫu thuật, con bé trở nên

01-07-2016
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Gió hát mùa hè

Gió hát mùa hè

Tôi có một công việc tốt hơn nhiều người bạn của mình. Nhưng không có nhiều thời

30-06-2016
Cứ để nó mưa đi!

Cứ để nó mưa đi!

"Có những người cảm mến nhau vì ánh mắt, yêu thương nhau vì nụ cười, nhưng

23-06-2016
Nếu gặp lại nhau

Nếu gặp lại nhau

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016