Insane
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 92 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 3 - Tiệm Tạp Hóa Của Vương Đại Nhãn

↓↓

- Tên ăn mày.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tên ăn mày nhảy cỡn lên, đầu y hầu như đụng phải rường nhà, y thấy Lục Tiểu Phụng rồi mới thở phào ra một cái:


- Đại thiếu gia, lần này ông làm tôi thật chết điếng, hồn phách bay đi đâu mất tiêu.


Lục Tiểu Phụng lập tức lộ vẻ áy náy:


- Ta làm ngươi kinh hãi lắm sao?


Tên ăn mày lấy tay đấm vào ngực:


- Đương nhiên là sợ quá. Xém chút nữa là tôi bị ông làm chết đứng.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ta thật không có ý đó, hình như ta phải xin lỗi ngươi, thật là có lỗi quá.


Tên ăn mày làm ra vẻ khoan hồng đại lượng:


- Không cần làm vậy, chỉ cần mỗi thứ ông cho tôi tý xíu bồi thường, tôi sẽ bỏ qua tất cả.


Lục Tiểu Phụng cố ý hỏi:


- Tý xíu bồi thường? Bồi thường làm sao?


Tên ăn mày tít mắt lại nói:


- Ví dụ như tý xíu vàng, tý xíu rượu, một hai cô nương đẹp đẹp. Chắc ông cũng biết, mấy thứ đó làm cho tim bớt hồi hộp đi một chút.


Lục Tiểu Phụng bật cười.


Thật tình chàng muốn nhịn mà nhịn không được, phải bật cười lên. Chẳng qua lúc chàng vừa mở miệng cười, chàng đã chụp áo tên ăn mày, lúc chàng chụp áo y, người y đã bị xách lên như một con vương bát.


Lục Tiểu Phụng đang nghinh mặt làm vẻ giận:


- Nửa đêm ngươi mò lại phòng ta, lục đồ lục đạc còn chưa nói, còn bò vào dưới giường, ngươi tính làm gì vậy?


- Tôi ...


- Tức tối nhất là, ngươi còn đổ thừa ta làm ngươi giật mình, còn đi đòi bồi thường.


Lục Tiểu Phụng cười nhạt:


- Ta xem đáng lý ra ngươi phải bồi thường ta mới đúng, ta nhất định sẽ nghĩ ra một cách rất nhanh.


Tên ăn mày đã sắp òa lên khóc.


Y làm vẻ mặt đưa tang:


- Không phải tôi lại ăn trộm đồ của ông, tôi là đệ tử Cái bang, làm sao tôi dám lại ăn trộm đồ Lục Tiểu Phụng, làm sao dám? Thiên hạ còn ai không biết Lục Tiểu Phụng là bạn bè của Cái bang, mấy vạn đệ tử Cái bang huynh đệ có ai dám đụng vào sợi lông của Lục công tử?


- Ngươi quả thật là đệ tử Cái bang?


- Nhất định không giả.


Bàn tay của Lục Tiểu Phụng vừa lỏng ra, tên ăn mày lập tức hướng về Lục Tiểu Phụng làm lễ ra mắt rất ư là chỉnh tề:


- Cái bang đệ tử hai mươi ba đời là Hoàng Tiểu Huy, khấu kiến Lục đại hiệp, Lục đại thúc.


- Ngươi thuộc đường nào, phân đà nào?


- Huyền Quy đường, Vương lão gia tử thuộc Quảng Trường giang phân đà thứ hai mươi bảy quản hạt, ba năm trước được sai lại nơi đây.


- Đệ tử của phân đà Trường giang tại sao lại bị phái lại dây?


Tên ăn mày thở ra:


- Bất kỳ bang nào hội nào cũng có một vài người xui xẻo.


Cái Bang và Lục Tiểu Phụng uyên nguyên rất sâu xa, đệ tử của Cái bang có thể nói đều là bạn bè của Lục Tiểu Phụng.


Bạn bè nói, Lục Tiểu Phụng rất ít khi hoài nghi.


Từ miệng của tên ăn mày, Lục Tiểu Phụng chứng thực thêm vài điểm.


Liễu Như Cương quả thật chết ở cái hẽm tối tăm đó, quả thật đã được Triệu Hạt Tử thu liệm, lúc đó thanh đao còn đang nằm trên người y.


Vấn đề là, tên ăn mày nói rất khẳng định với Lục Tiểu Phụng:


- Chẳng qua, người đầu tiên thấy thi thể của Liễu đại gia nhất định không phải một mình tôi, hạng người làm chuyện như tôi, tuy thích đi lòng vòng nơi này nơi kia, nhưng hôm ấy tôi lòng vòng lại chỗ cái hẽm, ít nhất đã có hai người ở đó trước rồi.


- Sao?


- Đáng lý ra tôi không muốn lại mé đó, chỉ vì nghe có tiếng Liễu đại gia rú lên thê thảm, tôi mới chạy lại.


- Tới lúc đó, ngươi mới biết đã có hai người ở đó rồi?


- Đúng vậy.


- Hai người đó là ai?


Tên ăn mày trả lời:


- Bán dạ tam canh tôi cũng nhìn thấy rõ mặt mủi, với lại bọn họ vừa thấy tôi, đã chạy mất dạng. Có điều tôi có thể đoán chắc, một người là đàn ông, một người là đàn bà.


- Một người là đàn ông, một người là đàn bà?o O o


Lục Tiểu Phụng lập tức nhớ lại lúc nãy ở phía sân sau nhà Triệu Hạt Tử, một kẻ thích khách che mặt, và một bà già có cặp đùi như thiếu nữ.


Phòng là một gian kiến trúc rất đơn giản, bàn là một chiếc bàn gỗ không đánh bóng, giường là một chiếc giường cũ kỹ muốn sập.


Như vậy cũng chẳng có gì, nhưng chuyện quan trọng hơn nhiều là, trong phòng không có bạn bè, trên bàn không có rượu, trên giường thiếu đi mất một người.


Tại một nơi như vậy, Lục Tiểu Phụng vốn không thể ở lại thêm phút giây nào, lại càng không thể nằm đó ngủ.


Có điều bây giờ Lục Tiểu Phụng đang nằm ngủ khoèo ở đó.


Liễu Thưa Phong là bạn của chàng.


Cái chết của Liễu Như Cương, thật tình quá ly kỳ.


Cái tiểu trấn xa xôi nằm tận biên thùy này, hình như cũng tràn đầy những chuyện ly kỳ quái dị không sao nói được.


Lục Tiểu Phụng nếu không đi xen vào những chuyện như vậy, chàng còn đi xen vào chuyện gì? Lục Tiểu Phụng nếu ngay những chuyện như vậy còn không đi xen vào, thì Lục Tiểu Phụng chẳng còn là Lục Tiểu Phụng.


Muốn xen vào chuyện này, trước hết phải đi tìm hiểu cho ra vài chuyện khác.


Cho dến bây giờ, đường giây duy nhất Lục Tiểu Phụng có đều từ tên ăn mày và Triệu Hạt Tử.


Hai người này nói hình như không giả dối, nhưng rất kỳ quái là, trong đó, hình như có một điểm mâu thuẫn.


Mâu thuẫn ở đâu? Lục Tiểu Phụng nói không ra, có nhiều chuyện chàng còn nghĩ chưa ra, thậm chí ngay hình ảnh cũng chẳng thấy, lối vào cũng chẳng có.


Trong lúc chàng đang nghĩ muốn bể óc ra, thình lình chàng bỗng nghe một tiếng động kỳ dị.


Tim của chàng dột nhiên đập thình thình lên.


Bất cứ là ai cũng biết, Lục Tiểu Phụng không phải là hạng người dễ bị khích động đến nổi tim đập thình thình lên, nhưng hiện giờ trái tim của chàng đang đập mạnh quá cỡ.


Trái tim của Lục Tiểu Phụng vốn vẫn đập, chẳng qua bây giờ đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, bởi vì chàng bỗng nhiên nghe có tiếng "cà thụp", "cà thụp" của trái tim người nào khác đang đập, còn thêm tiếng thở hổn hển, không những vậy, còn vang


lên ngay ngoài cánh cửa mỏng dính của căn phòng, không những vậy, còn là một giọng rất gợi cảm của người đàn bà.


Càng quan trọng hơn là, Lục Tiểu Phụng lập tức nhận ra người đàn bà phát ra những tiếng động ấy, chính là bà chủ có cái eo thon, hai chân thon dài chắc nịch, bà chủ đi đứng như một con rắn đang trườn tới.


Bà ta từ trong sân đối diện chạy lại, vừa tới trước cửa là đứng dựa vào đó thở hổn hển không ngớt.


Đang nửa đêm bà ta chạy lại phòng một người lữ khách không quen biết làm gì?


Chuyện đó Lục Tiểu Phụng không dám cả nghĩ tới.


Một người lữ khách ở tha hương, nếu cứ ngồi nghĩ ba cái thứ chuyện đó, làm sao ban đêm còn ngủ cho nổi.


Đêm nay, Lục Tiểu Phụng còn chưa ngủ được, vì bà chủ đã đẩy cửa đi vào phòng.


Cửa vốn không khóa lại, do đó bà chủ đẩy một cái, cửa bèn mở ra, nhưng bà chủ bước vào rồi, thuận tay lại khóa luôn cửa.


Lục Tiểu Phụng làm như một người chết, nằm trên giường, không một tý cử động.


Nhưng trái tim của chàng lại cử động.


Một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, một người lữ khách cô độc, nếu trong tình huống đó còn có thể giữ không bị khích động, thì chắc y là một người đã chết.


Lục Tiểu Phụng chưa nhúc nhích, không chừng cũng vì chàng muốn chờ xem cái bà chủ muôn thứ phong tình này, nửa đêm khuya khoắc đến đây tính làm gì.


- Có phải muốn lục soát hành lý của chàng? Có phải lại giết chàng? Hay là dụ dỗ chàng?


Là một người đàn ông, dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng hy vọng bà ta vì mục đích chót.


Đấy là cái bản tính ham vui tự tôn của đàn ông. Mỗi người đàn ông đều nghĩ như vậy.


May mà Lục Tiểu Phụng còn nghĩ thêm một kiểu khác.


Nếu bà chủ lại đây giết chàng, ít nhất có thể chứng minh được bà ta và hung án của Liễu Như Cương có liên quan với nhau, vậy thì phạm vi chuyện Lục Tiểu Phụng phải làm thu nhỏ lại.


Cái không may là, cái bà chủ này ngay cả ý nghĩ giết chàng cũng không có.


Cây đèn trong phòng đã tắt từ lâu, ánh đèn bên ngoài không biết từ đâu lại, mông lung chiếu qua cái eo nhỏ của bà chủ và cặp đùi dài thon chắc, những đường nét dưới lớp vải quần mỏng bày lộ ra rõ rõ ràng ràng.


Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên nói:


- Bà biết đèn để đâu, mở đèn lên giùm.


Bà chủ hình như giật nãy cả mình, bà ta lấy hai bàn tay trắng nõn, nhè nhè vỗ vào buồng ngực căng đầy.


Bà ta hỏi:


- Ông làm tôi giật mình muốn chết, thật tình. Như thế này không hay hơn sao, tại sao phải mở đèn lên?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Hẹn gặp lại em

Hẹn gặp lại em

Tùng vừa hoàn tất thủ tục mua vé tàu đi Huế. Những hành khách xếp hàng phía sau tiếp

27-06-2016
Vợ và bão

Vợ và bão

 Viết cho N và những điều bất khả của tình yêu. *** Nhà tôi và vợ cùng thành phố.

27-06-2016
Về lại thiên đường

Về lại thiên đường

Tháng ba. Hoa gạo như những ngọn đèn thắp rực cả thung lũng. Từ trên núi cao nhìn

24-06-2016
Điệu múa thiên thần

Điệu múa thiên thần

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

26-06-2016
Em đồng ý ly hôn!

Em đồng ý ly hôn!

Tôi luôn là người phụ nữ yếu đuối. Tôi dùng mọi cách để cứu 1 vãn cuộc hôn

30-06-2016
Thị phi ở đời

Thị phi ở đời

Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người

24-06-2016
Diễn

Diễn

Cô đau, nhưng đôi chân vẫn không ngừng dấn tiếp. Rốt cuộc thì cô cần gì nhỉ? Rốt

29-06-2016
Thiếu nữ Hoa Ban

Thiếu nữ Hoa Ban

(khotruyenhay.gq - Tham gia cuộc thi viết "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi") Một

26-06-2016