Ring ring
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 37 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 3 - Tiệm Tạp Hóa Của Vương Đại Nhãn

↓↓

Lục Tiểu Phụng trả lời bằng một câu thật muốn làm cho người đàn bà nào cũng bắn cả người lên:

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Bởi vì tôi muốn nhìn cặp đùi của bà.


Bà chủ cười ngặt nghẽo nói:


- Đùi của tôi có gì là đáng coi? Tôi không cho ông coi.


Lục Tiểu Phụng hình như là một chú bé vòi vĩnh:


- Tôi muốn nhìn, tôi cứ muốn nhìn, không những vậy, còn không nhìn không được.


Bà chủ thở ra nói:


- Ông đấy hở, con người ông, thật phiền hà muốn chết.


Miệng bà ta nói vậy, nhưng cây đèn trên bàn đã được thắp lên.


Bà chủ đưa người ra trước ánh đèn, ném ánh mắt ra chiều nhu mỳ lại Lục Tiểu Phụng.


- Thế này được chưa?


- Còn chưa được.


Bà chủ hỏi:


- Còn chưa được? Tại sao còn chưa được?


- Bởi vì bây giờ tôi chỉ thấy có cái quần của bà ở đó, còn chưa thấy đùi ở đâu.


Bà chủ ánh mắt lại càng lẳng lơ:


- Ông còn muốn sao nữa? Không lẽ ông còn muốn tôi vén quần tôi lên?


Lục Tiểu Phụng cười lộ đầy vẻ không tốt nói:


- Không sai điểm nào. Tôi đang nghĩ tới chỉ có chuyện đó.


Bà chủ dùng hàm răng nhỏ trắng phau cắn nhẹ lên môi:


- Ông đấy hở, ông thật là một thứ oan gia của tôi.


Nếu có một người đàn bà cho ta là oan gia, vậy thì ta có yêu cầu gì, họ nhất định sẽ không từ chối. Vì vậy Lục Tiểu Phụng lập tức nhìn thấy cặp đùi của bà chủ.


Cặp đùi ấy không còn chỗ nào để cho ai phàn nàn, dù là một người đàn ông khó tính đến đâu cũng phải nên hài lòng lắm.


Nhưng Lục Tiểu Phụng lại thở ra trong bụng, thậm chí còn lộ ra vẻ thất vọng ngoài mặt.


Bởi vì cặp đùi ấy không phải là thứ chàng muốn thấy.


Chàng muốn thấy, là cặp đùi đang bay bay dưới cái quần màu tím, cặp đùi có những bắp thịt chắc mà thon, tràn đầy nhựa sống của tuổi thanh xuân.


Cặp đùi của bà chủ tuy trắng hơn, mềm mại hơn, nhưng bắp thịt xem ra có phần lỏng lẻo, đối với đàn ông lại càng có sức thu hút, nhưng đã mất đi cái rắn chắc rồi.


Lục Tiểu Phụng không dấu sự thất vọng của mình khéo lắm, bà chủ cũng không chú ý đến chuyện đó, chỉ cất giọng ướt át:


- Bây giờ ông muốn tôi làm gì nữa?


Lục Tiểu Phụng lại nhắm cả mắt lại:


- Bây giờ tôi chỉ muốn bà mặc quần vào, thổi tắt cây đèn trên bàn, dùn hai cái đùi mập mạp của bà đi ra khỏi nơi đây.


Bà chủ nổi giận lên, lần này quả thật tức giận, tức muốn đập chết tươi con khỉ khả ố đó.


Bà ta ré lên:


- Ngươi nói vậy nghĩa là sao?


Lục Tiểu Phụng làm mặt tỉnh nói:


- Tôi tưởng đại khái tôi đã nói rõ ý tứ của tôi cho bà nghe. Tôi nghĩ bà cũng nghe rõ lắm chứ.


Chàng những tưởng bà ta sẽ tức muốn điên lên, không chừng còn chồm lại đập cho chàng vài cái, cắn cho chàng vài miếng.


Có điều chàng chẳng sợ gì.


Muốn đối phó với một người đàn bà phát điên lên, Lục tiên sinh có ít nhất cũng vài trăm cách.


Làm cho người ta nghĩ không ra là, cái bà chủ này không những không phát điên lên tý nào, còn mở miệng cười ngặt nghẽo.


- Ông đấy hở, ông thật chẳng phải thứ tốt lành, ông chẳng phải con người.


Bà ta cười còn ra vẻ sảng khoái:


- May mà tôi còn có phương pháp đối phó với hạng người không phải người như ông.


- Sao?


- Tôi có thể bảo đảm, nếu hôm nay ông để tôi ra khỏi phòng này, nhất định ông sẽ hối hận cả đời.


Giọng nói của bà ta quả không có tý giận dỗi gì, cái phản ứng đó không khỏi làm cho Lục Tiểu Phụng là tay đánh quen trăm trận phải kỳ quái, do đó chàng nhịn không nổi bèn hỏi:


- Có phải bà muốn nói với tôi, nếu hôm nay không giữ bà lại đây, sẽ hối hận cả đời?


Hàm trăng nhỏ nhắn trắng phau của bà chủ lộ ra trong nụ cười:


- Tôi tưởng tôi đã nói rõ ý tứ của tôi cho ông biết, tôi nghĩ ông cũng nghe rõ lắm chứ.


- Được, lần này tôi đầu hàng đấy.


Thậm chí chàng còn đưa hai tay lên trời:


- Bà có thể cho tôi biết, tại sao tôi sẽ hối hận không?


- Bởi vì chỉ có tôi mới có thể nói cho ông nghe, bạn của ông la Liễu Như Cương tại sao mà chết.


Câu nói ấy như một con roi, Lục Tiểu Phụng hình như bỗng nhiên bị quất cho một roi, nằm trên giường bật dậy.


- Bà biết ai giết y?


- Tôi nghĩ tôi cũng biết được chút ít.


Toàn thân của Lục Tiểu Phụng cứng đờ ra, giọng chàng mềm đi:


- Vậy thì bây giờ bà có thể nói cho tôi biết được không?


Bà chủ trả lời:


- Đương nhiên rồi, oan gia của tôi. Bất kể ông nói tôi làm gì, tôi sẽ làm cho ông.


Có điều ít nhất ông cũng phải làm cho tôi một chuyện mới đúng chứ.


- Chuyện gì?


Bà chủ nhìn thẳng vào mặt chàng, nói tỉnh:


- Cởi cái quần của ông ra cho tôi xem cặp đùi.


Lục Tiểu Phụng ngốc ngay tại đó, hình như đã bị sợ quá thành ngốc. Có điều chàng bỗng nhiên thản nhiên nói:


- Chuyện này quá dễ.


Chàng cười sảng khoái:


- Thiên hạ còn có chuyện gì dễ dàng hơn một người đàn bà đẹp bảo người đàn ông cởi quần áo ra? Chỉ cần bà cao hứng, muốn tôi cởi gì cũng không sao.


Chàng không hề nói láo.


Câu nói còn chưa thốt ra xong, cái quần của chàng đã ra khỏi cặp đùi.


- Bây giờ bà còn muốn tôi làm gì?


Ánh mắt của bà chủ lại bắt đầu đừa đẩy:


- Bây giờ tôi chỉ muốn ông quăng cái quần ấy y, tắt đèn trên bàn, dùng hai cặp đùi ốm yếu của ông lại đây ôm tôi.


Vì một chuyện phải làm, không thể làm không được, tất phải trả một cái giá gì đó.


Vì một người bạn thật đúng là bạn, bất kỳ trả bao nhiêu cũng đáng.


Lục Tiểu Phụng trước giờ vốn là người rất có nguyên tắc, đây chính là nguyên tắc của chàng.


Do đó đèn đã tắt.


o O o


Một người đàn ông và một người đàn bà, trong một phòng nhỏ, trên một chiếc giường, đèn tắt rồi, rất có thể có nhiều chuyện xảy ra.


Một người đàn ông và một người đàn bà, trong một phòng nhỏ, trên một chiếc giường, đèn tắt rồi, cũng rất có thể chẳng có chuyện gì xảy ra.


Thật tình tình huống ra làm sao? Thật tình chuyện gì đã xảy ra? Trừ hai người ra, còn ai biết được?


Chúng ta có thể xác nhận được một điều, là Lục Tiểu Phụng đương nhiên hỏi bà chủ:


- Làm sao bà biết được ai giết Liễu Như Cương?


- Bởi vì tại cái tiểu trấn chim còn đẻ không ra trứng này của chúng tôi, chỉ có một người có thể làm chuyện đó.


Câu nói này dĩ nhiên phải cần được giải thích, bà chủ giải thích rằng, Hoàng


Thạch trấn là một tiểu trấn hoang lương vô cùng, từ khi truyền thuyết về kho tàng quanh đây bị chứng minh là một thứ dao ngôn, ngay cả lữ khách cũng không qua đây, bởi vì nơi đây không nằm trên còn đường giao thương.


Những người ở đây, đều là những người an cư lạc nghiệp lâu đời, đã quen với cuộc sống bần cùng mà an ổn, không muốn đi đâu ra thế giới phồn hoa bên ngoài đầy những cạnh tranh xô xát.


Bà chủ nói:


- Ví dụ như nói ông chồng mập của tôi, tử thủ nơi đây với quán tạp hóa, đã được mấy đời. Bây giờ ông có cho y bao nhiêu vàng bạc, y cũng không dám đi. Chỉ cần đạp ra khỏi tiểu trấn này một bước, là y run cả chân tay.


Những người khác trong tiểu trấn này cũng đều như vậy cả, cuộc sống bần cùng an ổn nơi đây, đã làm cho bọn họ không còn tý gì đấu tranh, cũng tước đi hết những tham vọng hư vinh trong lòng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hạnh phúc của tôi

Hạnh phúc của tôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn: "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016
Gã

Vâng. Lại là gã. Chính gã chứ không phải ai khác. Gã lại đến tìm Linh. Cứ rảnh là

23-06-2016
Học trò đầu tiên

Học trò đầu tiên

Vào đại học được 2 tháng tôi tình nguyện dạy kèm tiếng Anh cho 4 học sinh lớp 6 ở

24-06-2016
Bỏ chồng đi chị

Bỏ chồng đi chị

Không biết em sao chứ chị không có thiện cảm với con gái đã li dị chồng lắm, ích

23-06-2016
Bán chữ

Bán chữ

- Tôi yêu cầu các em phải đi học thêm! – Quắc mắt nhìn lũ học trò chẳng hiểu mô

29-06-2016