Disneyland 1972 Love the old s
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 80 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 3 - Tiệm Tạp Hóa Của Vương Đại Nhãn

↓↓

Lục Tiểu Phụng có thể khẳng định được điểm đó.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng đã thấy qua nhiều người chết, kinh nghiệm của chàng về chuyện đó rất nhiều. Những tình huống đó, không ai hiểu rõ được hơn chàng.


Nếu chàng không khẳng định điều đó, còn ai có thể khẳng định được?


Nhưng gương mặt của chàng lộ ra một biểu tình kỳ quái mê hoảng, chẳng những vậy chàng cứ lắc đầu, miệng cứ lẩm bẩm:


- Không thể nào được, nhất định không thể nào được.


Thậm chí chàng còn nói đi nói lại mấy lần, Triệu Hạt Tử hiển nhiên là người tính tình rất nhẫn nại, một người thường ở gần xác chết không nhẫn nại làm sao được bây giờ.


Do đó y đợi Lục Tiểu Phụng nói câu đó tới năm sáu lượt, y mới nói:


- Chuyện gì không thể nào được?


Lục Tiểu Phụng không trả lời câu hỏi ấy, ngược lại còn hỏi:


- Ông có biết người chết nằm trong quan tài này là ai không?


Chàng không đợi Triệu Hạt Tử trả lời, đã tự mình trả lời dùm y:


- Y chính là Nhất Kiếm Thừa Phong Liễu Như Cương, khinh công và kiếm pháp của y, dù không bằng được Tây Môn Xuy Tuyết, cũng không sai bao nhiêu. Nếu nói y bị người ta đâm trước ngực mà chết, thậm chí không có lấy một cơ hội hoàn thủ, thì dù ông có cắt đầu tôi đi, tôi cũng không chịu tin.


Nhưng bây giờ tình huống đó xem ra không thể nghi ngờ cách nào khác hơn.


Thi thể trong quan tài đã được thay áo quần, vết thương cũng đã được chùi sạch sẽ.


Miệng vết thương đại khái chỉ chừng một tấc ba phân, cây đao kẻ sát nhân sử dụng, chắc chắn rất cùn, chẳng những vậy mà còn đâm thẳng trước mặt, nếu là chém thì vết thương phải dài hơn như vậy.


Do đó Lục Tiểu Phụng mới nói, đây là chuyện khó có thể nào xảy ra, bởi vì trên thế giới này chưa có người nào sử đao có thể đâm vào tim của Liễu Như Cương, trừ phi người ấy là bạn rất thân của y, Liễu Như Cương hoàn toàn không hề đề phòng đến hắn.


Lục Như Cương làm gì có bạn bè ở tiểu trấn này?


Ánh mắt của Lục Tiểu Phụng rốt cuộc từ vết thương trên ngực dời qua gương mặt Triệu Hạt Tử. Chàng hỏi y:


- Ông có biết y bị giết ở nơi nào không?


Triệu Hạt Tử đáp:


- Đương nhiên là biết. Ở một cái hẽm nhỏ rất u ám, y chết sau canh ba, lúc đó trong hẽm không còn đèn đuốc gì cả.


- Người đầu tiên phát hiện ra thi thể của y là ai?


- Là cái tên ăn mày nói chuyện với ông đó.


- Thi thể của y phát hiện vào lúc nào?


- Lúc đó trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn.


- Trời chưa sáng, làm sao tên ăn mày đó đến được cái hẽm đó? Đến làm gì?


- Điều đó tôi không rõ lắm.


- Ai đem thi thể lại đây?


Triệu Hạt Tử đáp:


- Tôi đem lại đấy. Liễu đại hiệp là một người tốt, rất rộng rãi, ông ta coi tôi là bạn bè.


Y lại bổ sung vào:


- Liễu đại hiệp đến đây tuy chưa được bao lâu, nhưng bạn thân rất nhiều.


Chỉ có bạn bè thân lắm, mới có thể lợi dụng trong lúc y không ngờ tới, đâm thẳng trước ngực y.


Người bạn thân ấy là ai vậy?


Lục Tiểu Phụng than thở trong bụng, chàng lại hỏi Triệu Hạt Tử:


- Lúc ông cõng y về đây, cây đao giết chết y có còn nằm trên ngực không?


Triệu Hạt Tử lộ vẻ kinh ngạc rõ ràng:


- Sao ông biết được? Sao ông biết cây đao còn nằm trên ngực y?


Lục Tiểu Phụng đáp:


- Vết thương nằm chỗ rẻ xương sườn thứ sáu và thứ bảy, hai xương ấy rất gần nhau, đao đâm vào khó rút được ra. Hung thủ thừa lúc Lục Như Cương sơ ý đâm được y, trong lòng nhất định đang hưng phấn mà hỗn loạn, chẳng những vậy, hắn cũng không biết cái vị kiếm khách lừng danh ấy đã chết vì lưỡi đao của hắn thật hay chưa, lần thứ nhất nếu rút không ra, lần thứ hai lại rút không ra, nhất định không thử lần thứ ba.


Lục Tiểu Phụng cất giọng rất bình tĩnh:


- Đao đâm vào chỗ đó, nhất định phải cần một người chủ tiệm bán quan tài như ông, lúc nào thư thả trong lòng, mới rút ra nổi thôi.


Triệu Hạt Tử thở ra nói:


- Đến giờ tôi vẫn còn chưa biết ông là ai, có điều tôi biết một điều, ông phải là một nhân vật rất siêu quần.


- Sự tình có đúng như vậy không?


- Đúng vậy.


- Có phải ông rút đao ra không?


Triệu Hạt Tử đáp:


- Đúng là tôi, tôi tự tay rút cây đao ra.


- Đao ở đâu?


Triệu Hạt Tử hình như bỗng nhiên quên mất nãy giờ mình đã nói gì, y hỏi:


- Đao? Đao gì?


Lục Tiểu Phụng bật cười.


Đương nhiên chàng rất hiểu hạng người này. Chàng còn biết cách để đối phó với họ.


Đối phó với những hạng người này, chỉ cần một tiếng là đủ.


Tiền!


Một đỉnh bạc nhét vào trong tay của Triệu Hạt Tử, Lục Tiểu Phụng lại hỏi y câu hỏi vừa mới hỏi tức thì:


- Đao ở đâu?


Triệu Hạt Tử trả lời không giống lúc trước chút nào:


- Cây đao dĩ nhiên là đã được tôi dấu đi rồi.


- Dấu ở đâu?


Gương mặt trắng bệch xem ra cứng ngắt của Triệu Hạt Tử, bây giờ còn lộ được một nụ cười:


- Tôi dấu thứ gì, đương nhiên là dấu chỗ người khác không thể nào tìm ra.


Bục đá dưới quan tài làm bằng đá màu tím thẩm, như một cái nền tế đài, vậy mà còn có mấy cục đá di chuyển được.


Lôi mấy cục đá đó ra, bên trong chính là một nơi tàng trữ đồ rất bí mật tự nhiên.


Người khác đã không biết có mấy hòn đá đó rồi, có biết cũng không biết nó nằm ở đâu, muốn đi tìm những đồ tàng trữ còn khó hơn lên trời.


Bàn tay của Triệu Hạt Tử thò vào trong chỗ giấu, lúc y rút tay ra, chắc hẳn cây đao phải nằm trong tay.


Lục Tiểu Phụng thật tình rất muốn xem thử cây đao đâm chết Lục Thừa Phong, là một cây đao ra sao.


Có điều, bàn tay của Triệu Hạt Tử vẫn còn chưa rút ra, làm như có con rắn độc bỗng cắn phải bàn tay của y.


Gương mặt trắng bệch không có tý máu của y, bây giờ xem ra hình như biến thành màu xanh biếc.


Lục Tiểu Phụng nhìn y, đồng tử thu nhỏ lại:


- Đao ở đâu?


Lần này, câu trả lời của Triệu Hạt Tử lại biến thành đồng dạng như câu đầu:


- Đao? Đao gì?


Lục Tiểu Phụng rất muốn đạp cho y một cái.


Nhưng chàng không ngờ Triệu Hạt Tử đã nằm phục xuống đất, hô lên sợ hãi:


- Tôi thề, quả thật tôi đã dấu cây đao trong chỗ này, nhưng bây giờ chẳng thấy có gì trong đó, chẳng thấy có đao ở đâu.


Thấy vẻ mặt của y, Lục Tiểu Phụng không nỡ tát xuống cái bạt tai, đạp cũng đạp không nổi. Chàng chỉ còn nước dằn lòng xuống hỏi:


- Ông nghĩ thử xem, trừ ông ra, còn ai biết ông dấu đao trong đó?


Cái đầu của Triệu Hạt Tử vốn đang gầm xuống mặt đất, nghe hỏi vậy bỗng ngẩng lên, cặp mắt lờ đờ bỗng như muốn sáng rỡ:


- Tôi nghĩ ra rồi, có một người biết chuyện đó, chỉ có y mới biết, không những biết còn thấy tận mắt.


Lục Tiểu Phụng xách y lên khỏi mặt đất, gằn giọng hỏi:


- Người đó là ai?


Triệu Hạt Tử thở dốc nói:


- Y họ ...


Triệu Hạt Tử nói chưa hết câu, tiếng thứ ba là âm mở ra, nhưng miệng y mở ra, chẳng nghe có tiếng động gì.


Bởi vì miệng của y vừa mở ra, bên ngoài có hai ba chục làn ánh sáng bắn vào.


Trong chớp mắt, Lục Tiểu Phụng đã đếm ra được, trong đám hai ba chục đường ánh sáng đó, có loại màu xanh, có loại màu tím, có loại màu sáng lạn như bạc.


Nhưng lần này chàng lầm, bởi vì trong đó còn có một loại màu sắc trong suốt, trong suốt có nghĩa là không thấy được.


Ám khí từ ba cánh cửa sổ phóng vào, không phải chỉ có hai mươi ba loại, mà là hai mươi bốn loại.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Chàng trai buổi sáng

Chàng trai buổi sáng

Nàng gọi chàng là Chàng trai buổi sáng của nàng, bởi vì chàng chỉ xuất hiện ở đó

25-06-2016
Hồ xanh phẳng lặng

Hồ xanh phẳng lặng

Sinh nhật 18 tuổi, trong sự ngạc nhiên của tôi, thằng bé chủ động xin tôi được làm

27-06-2016
Gửi lại ngày hôm qua

Gửi lại ngày hôm qua

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hồi

25-06-2016
Tạm biệt Bầu Trời

Tạm biệt Bầu Trời

Tình cảm đặc biệt đó nó không định nói ra. Nó biết, cứ giữ khư khư trong lòng

24-06-2016
Thuê mẹ cho con

Thuê mẹ cho con

Đời người đàn bà cô đơn nên đi đâu cũng cô đơn. *** Đã một hai hôm nay ông già

24-06-2016