Ring ring
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 51 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 3 - Tiệm Tạp Hóa Của Vương Đại Nhãn

↓↓

- Làm sao ngươi biết?

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Trước khi công tử lại đây, người tá túc nơi căn nhà này là vị Liễu đại hiệp này.


- Bây giờ y ở đâu?


Con mắt to như hột thủy tinh của Vương Đại Nhãn không thấy có biểu tình gì, nhưng con mắt kia đầy vẻ bi ai và thương tiếc:


- Liễu đại hiệp quả thật là một kẻ hán tử, rất rộng lượng, rất nghĩa khí, chỉ tiếc công tử lại chậm một bước.


Lục Tiểu Phụng ráng nhịn lại hỏi:


- Đến chậm một bước? Không lẽ y chết rồi?


- Ừ.


Vương lão bản cất giọng rất ôn tồn lễ độ nói:


- Lục công tử, ông là người hiểu sự việc, đương nhiên ông biết rồi, ai chết cũng thường thường được chôn trong quan tài.


Lục Tiểu Phụng trầm mặc một hồi lâu:


- Như vậy lần này lại đây, tại hạ không được thấy người của y.


- Đại khái là vậy.


- Nếu vậy tại hạ có thể nhìn thi thể của y trong quan tài không?


- Đương nhiên là được.


- Quan tài của y nằm đâu?


Giọng nói của Vương lão bản lại càng ôn tồn lễ độ:


- Quan tài hình như phải là tại tiệm bán quan tài.


o O o


Tiệm bán quan tài nhất định không thể là nơi nhộn nhịp, không ngờ một tiểu trấn hoang sơ này cũng có một tiệm bán quan tài. Lục Tiểu Phụng đi tới con đường duy nhất của tiểu trấn, lập tức thấy ngay tiệm bán quan tài.


Trên chiếc ghế cũ nát để bên ngoài tiệm, còn có một xác người ngồi đó.


Sau đó, Lục Tiểu Phụng mới nhìn ra, người này không những chưa chết, còn là ông chủ tiệm bán quan tài. Không chừng y thu xác người chết nhiều quá, do đó xem ra cũng có vẻ sáu bảy phần giống người chết rồi.


Tên của y cũng thật là tuyệt.


Tiệm bán quan tài đối diện với tiệm tạp hóa, ông chủ tiệm tạp hóa tên là Vương Đại Nhãn, tên của y là Triệu Hạt Tử.


Y nãy giờ đang ngồi như một người chết, y không ngờ cũng không dám ngờ tới là có người lại chiếu cố tiệm của y. Một chỗ nhỏ nhoi thế này, người sống cũng chẳng bao nhiêu, người chết dĩ nhiên là không nhiều, do đó, vừa thấy Lục Tiểu Phụng là y từ trên ghế nhảy dậy.


- Vị công tử này, trong phủ ai chết vậy? Muốn mua quan tài loại gì?


Gương mặt của y vốn đang giống người chết, hoàn toàn không một tý máu, không một tý biểu tình, bây giờ ráng mở một nụ cười cầu tài cũng không sao làm nổi, vì vậy mà làm cho gương mặt y càng lộ vẻ thần bí ngụy dị.


Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước cười khổ:


- Nhà tại hạ gần đây không còn ai để chết. Tại hạ lại đây chẳng qua muốn tìm một người.


Triệu Hạt Tử sa sầm nét mặt xuống, ngồi lại vào trong ghế, ngay cả giọng nói cũng biến thành lạnh lẽo hờ hững.


Y nói:


- Nếu vậy e rằng công tử lại lầm chỗ rồi, nơi đây ngoài tôi ra, chỉ còn người chết thôi.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Nếu vậy tại hạ không tìm lầm đâu, tôi đến đây tìm một người chết.


Triệu Hạt Tử hầu như đã nhắm đôi mắt trắng dã lại:


- Chỉ tiếc là nơi đây chỉ còn sót một xác chết thôi.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Người tôi muốn xem đại khái là người đó.


Triệu Hạt Tử bỗng nhiên nhảy ra khỏi ghế:


- Công tử nhận ra Liễu đại gia? Ông đến đây thu thi thể của ông ta?


Lục Tiểu Phụng gật đầu:


- Vâng.


Triệu Hạt Tử thở phào ra một hơi dài, tựa như vừa bỏ xuống một cái gì thật nặng nề ra khỏi vai:


- Tôi đưa công tử lại chỗ ông ta. Công tử theo tôi.


Triệu Hạt Tử ngồi phía ngoài tiệm quan tài, chỗ có bóng mát. Bên trong là một căn phòng có hai cổ quan tài đã đánh bóng lên nước, còn có năm sáu cổ quan tài chưa làm xong.


Đi qua hết gian phòng đó, là đến một cái sân nhỏ chứa đầy những mảnh gỗ, đinh sắt vung vãi khắp nơi, dâm bào rãi rác, một cái máy hàn thật lớn, để dựa vào một khung giá gỗ, cái máy hàn ấy xem ra hình như để cho một người khổng lồ xài.


Bên cạnh máy hàn có một cổ quan tài đang làm dở.


Lục Tiểu Phụng động tính hiếu kỳ, nhịn không nổi hỏi Triệu Hạt Tử:


- Máy hàn lớn như vậy, nhất định phải là một người có sức lực mới sử dụng được?


- Đại khái là vậy.


- Người đó ở đâu? Tại sao tại hạ chẳng thấy y đâu cả?


Triệu Hạt Tử chỉ vào mủi mình:


- Công tử đã nhìn y đây, người đó chính là tôi.


Y cố ý nói ra vẻ hời hợt:


- Mỗi cổ quan tài bán ra nơi đây đều do tay tôi làm ra đấy.


Lục Tiểu Phụng phát hiện ra, tuy ông chủ tiệm bán quan tài này, cả ngày ngồi đó như một người chết, mặt mày khó coi cũng như người chết, nhưng lại là một người cao lớn phi thường, dù lưng khòm tý đỉnh, nhưng so ra còn cao hơn người thường một cái đầu, không những vậy, toàn thân bắp thịt rắn chắc, chỉ có người suốt ngày lao động bắp thịt mới rắn chắc như vậy.


Chàng nhìn y lần đầu tiên, y không chừng có vẻ giống một người chết, nhưng càng nhìn lâu càng không thấy giống tý nào.


Sân phía sau có hai dãy nhà, dãy bên trái hai căn phòng, dãy bên phải hai căn phòng.


Dãy phòng bên trái, hình như dùng để làm nhà bếp và chứa củi, dãy nhà bên phải là hai căn phòng đen thui, ngay giấy dán trên cửa sổ cũng đen thui. Cả hai phòng hình như bao phủ một màu đen sì, dù là ban ngày cũng làm người ta có cảm giác rùng rợn.


Triệu Hạt Tử giới thiệu:


- Nơi đây là chỗ đặt linh cữu, người chết đem về, trước khi phát tang, tử thi thường thường để tạm nơi đây, do đó tôi gọi hai gian này là gian "quỷ ốc".


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Quỷ ốc? Bộ có quỷ trong đó sao?


Gương mặt trắng bệch của Triệu Hạt Tử dưới ánh đèn, xem ra có chỗ giống quỷ thật, có điều y lắc đầu nói:


- Chẳng có quỷ nào trong tiệm bán quan tài, tiệm quan tài chiếu cố cho người chết.


Người chết rồi thành quỷ, chiếu cố cho người chết là chiếu cố cho quỷ, tôi chiếu cố cho bọn quỷ, làm sao chúng lại muốn tới đây náo loạn?


Y nói câu ấy quả thật quá hợp tình hợp lý, Lục Tiểu Phụng không muốn thừa nhận cũng không xong.


Có điều Lục Tiểu Phụng đi tới trước hai gian nhà ấy, chàng lập tức cảm thấy có cái gì lành lạnh chạy dọc theo xương sống chạy xuống tới bàn chân.


Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên không phải là người nhát gan.


Lá gan của chàng rất lớn, có thể đương nổi bốn chữ "đảm đại bao thiên", thậm chí cừu địch của chàng còn không thể không thừa nhận, trên thế giới này không có điều gì mà chàng không dám đụng tới.


Có điều Lục Tiểu Phụng dưới ánh sáng cây đèn trong tay của Triệu Hạt Tử, đi vào hai gian phòng bên phải đó, chàng cảm thấy mồ hôi ướt đẫm bàn chân.


Cây đèn phát ra ánh sáng le lói, ảm đạm còn hơn cây đuốc, trong phòng như vậy mà thêm ánh đèn như vậy, xem ra hầu như đã vào một căn nhà mồ.


Chàng bước vào gian phòng này, lập tức cảm thấy mình đang bước vào một cái nhà mồ.


Trong nhà mồ đương nhiên không có quan tài.


Trong gian phòng này có một cổ quan tài, quan tài đặt trên một bục đá màu tím thẩm, trên bục có để linh vị đơn giản, linh bài đề mấy chữ đơn giản:


- Bằng hữu Liễu Như Cương.


Nhìn linh bài, Lục Tiểu Phụng mới hết nói gì. Bất kỳ ai thấy linh bài để đó, đều phải xác nhận Nhất Kiếm Thừa Phong Liễu Như Cương đã chết.


Kỳ quái là, không biết có phải vì có cái khí vị âm u quái đản gì đó, hay là Lục Tiểu Phụng trong lòng cảm thấy có gì kỳ kỳ, khiến cho chàng tin là Liễu Như Cương tùy thời tùy lúc sẽ nhảy từ trong quan tài ra sống lại như thường.


Chàng nói:


- Xin ông mở nắp quan tài dùm.


Triệu Hạt Tử la lên quái gở:


- Công tử nói gì ? Ông muốn tôi mở nắp quan tài ra ? Tại sao ông muốn vậy?


- Bởi vì tại hạ đã nói ông rồi, tôi muốn thấy người chết, không phải muốn thấy quan tài.


o O o


Quan tài mở nắp ra, Lục Tiểu Phụng lập tức thấy Liễu Như Cương.


Gương mặt người chết tuy không như người sống, nhưng Lục Tiểu Phụng vừa nhìn qua lập tức nhận ra người này chính là Liễu Như Cương, không những vậy, chàng còn nhận ra nét mặt kinh hoảng và sợ hãi trên gương mặt của y.


Triệu Hạt Tử hỏi:


- Y có phải là người bạn ông đi tìm không?


Lục Tiểu Phụng không trả lời, bởi vì chàng đã thấy vết thương trí mạng trên người Liễu Như Cương.


Vết thương nằm trước ngực ngay trái tim, vết đao thương, một đao trí mạng, trơn tru lẹ làng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Cu Tí

Cu Tí

(khotruyenhay.gq) Cu Tí là cái tên do bà ngoại đặt cho tôi hồi còn bé. Má kể hồi mới

28-06-2016
Ánh Hồng Hạnh Phúc

Ánh Hồng Hạnh Phúc

Từ nãy giờ, Hoa Phượng quan sát gã thanh niên. Trông hắn lạ quá, cô chưa từng thấy

22-07-2016 23 chương
Chiều vắng

Chiều vắng

Ngày dì Út Thu Lý tròn bốn mươi bảy tuổi, dì từ giã thêm một lượt ba cái răng.

24-06-2016
Người đàn bà điên

Người đàn bà điên

Cuộc đời vốn chẳng ai nói trước được điều gì. Đã nghiệt ngã sẽ lại gặp

29-06-2016
Gái Đến Ở Cùng Nhà

Gái Đến Ở Cùng Nhà

Tên truyện: Gái Đến Ở Cùng NhàTác giả: Hoang Thien AnhThể loại: Truyện VOZ, ReviewTình

18-07-2016 11 chương
Bạn già

Bạn già

........Đến bây giờ mới nói câu "Xin lỗi...". Liệu có quá trễ

25-06-2016
Sai lầm của quạ

Sai lầm của quạ

Từ trên mỏm núi cao có con đại bàng lao xuống cắp một con cừu non bay đi. Một chú

24-06-2016