- Bây giờ trời vẫn chưa tối, Hoắc lão đệ làm sao có thể hành động được?
bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Chính vì trời chưa tối bọn chúng mới không phòng bị. Nếu như chúng ta muốn tìm kiếm cũng tương đối dễ dàng hơn.
Mạnh Tôn Ngọc vội xen vào:
- Chẳng lẽ chúng ta lại kéo cả đám người như thế này xông vào trong hiệu thuốc Đồng Nhơn đường hay sao?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Đương nhiên là không phải vậy. Một số huynh đệ sẽ cải trang thành những người mua bán, ngầm quan sát động tịnh của hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường. Sau đó, ta cùng với Mạnh lão đệ và Tào lão tiền bối đây chính thức ra mặt, chỉ đích danh Tào Lạc Sơn ra cầu kiến.
Mạnh Tôn Ngọc nói:
- Lỡ như hắn từ chối không tiếp kiến thì sao?
- Tào lão tiền bối là tộc trưởng của Tào gia. Vì truy tìm bảo vật gia truyền là Thanh Hồng kiếm mà đến đó. Lão ta không có lý do gì mà có thể từ chối được.
- Nếu như lão ta không thừa nhận mình là người cùng gia tộc với lão phu tử thì sao?
Hoắc Vũ Hoàn mỉm cười nói:
- Lão ta đã mượn thanh danh của Tào gia, há lại có thể không thừa nhận có quan hệ với Tào gia à?
Mạnh Tôn Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói:
- Khi gặp lão ta, chúng ta phải đối phó như thế nào?
Hoắc Vũ Hoàn đáp:
- Mục đích của chúng ta là điều tra xem Tào Lạc Sơn có phải là nguyên hung mạo danh hay không. Mục đích của Tào lão tiền bối là báo thù hco những người trong gia tộc đã bị Tào Lạc Sơn sát hại. Bất luận là công hay tội cũng không thể nào tha cho lão ta được.
Nhưng nên nhớ là phải bắt sống lão ta, để tự chính miệng lão khai ra những tội lỗi đã làm.
Tào Phác bỗng nhiên lên tiếng:
- Muốn xử lý lão ta như thế nào lão phu đều không có ý kiến. Nhưng chỉ hy vọng nơi hành hình lão ta, nên đặt trong khu mộ của Tào gia. Để cho lão phu ở trước mặt tổ tiên ra tay trừ khử tên nghịch tử của gia tộc.
Hoắc Vũ Hoàn thở dài một tiếng:
- Nói thì nói vậy, chứ võ công của Tào Lạc Sơn vô cùng cao siêu. Lại thêm có thần kiếm trong tay, e rằng khó bề mà thắng được lão. Đến lúc ấy nếu như bất đắc dĩ cũng đành phải giết lão tại chỗ mà thôi.
Thiết Liên Cô từ lúc bị qưở trách đến giờ vẫn đứng im lặng. Lúc này nàng mới rụt rè hỏi:
- Đại ca! Có phải muội cũng cùng đi với huynh không?
Hoắc Vũ Hoàn xua tay nói:
- Không cần. Muội và Hà Hoa tạm thời ở lại nơi đây, không nên vào trong thành.
Đương nhiên là Thiết Liên Cô không hài lòng, nhưng nàng cũng không dám cãi lại lời của Hoắc Vũ Hoàn. Điều kỳ quái là ngay cả Hà Hoa cũng không đòi đi theo Vũ Hoàn.
Sau khi ăn uống xong mọi người tản dần, tiến vào trong thành. Riêng Hoắc Vũ Hoàn thì ngồi xuống, tịnh tâm điều khí. Nhưng một canh giờ sau, Hoắc Vũ Hoàn dần dần hồi phục lại nguyên khí. Rồi chàng cùng Mạnh Tôn Ngọc và Tào Phác quay trở lại thành Lan Châu.
Khi đến trước hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường, Vũ Hoàn đã nhìn thấy Hàn Văn Sanh cùng các huynh đệ khác ai nấy đều đã bố trí thỏa đáng. Lúc ấy mới ra hiệu cho Mạnh Tôn Ngọc bước đến gõ cửa.
Hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường đã đóng cửa từ lâu. Bên trong cánh cửa bốn bề vẫn im lìm không một tiếng người, Mạnh Tôn Ngọc gõ cửa một hồi lâu mà cũng chẳng thấy động tĩnh gì.
Tào Phác ngạc nhiên nói:
- Không lẽ tin tức đã bị lộ ra ngoài và Tào Lạc Sơn bỏ chạy trốn rồi sao?
Hoắc Vũ Hoàn liền nói:
- Không thể nào, mới vừa rồi Hàn Văn Sanh còn nhìn thấy có người bước ra ngoài mua thức ăn mà.
Đang nói chuyện bỗng nhiên bên trong cửa có giọng phụ nữ hỏi vọng ra:
- Là ai vậy?
Mạnh Tôn Ngọc cao giọng nói:
- Đây là hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường phải không? Xin hãy mở cửa.
Người bên trong trả lời lại:
- Hiệu thuốc ở đây đã giải nghệ từ lâu rồi. Nếu muốn mua thuốc hãy đến hiệu thuốc khác đi.
Mạnh Tôn Ngọc nói:
- Chúng tôi không phải đến đây để mua thuốc.
Người bên trong lại hỏi:
- Không phải mua thuốc vậy gõ cửa làm gì?
Mạnh Tôn Ngọc có vẻ bực bội:
- Mở cửa ra thì sẽ rõ, hà tất phải hỏi dài dòng.
Người bên trong lằn nhằn nói:
- Ngươi làm gì mà dữ vậy? Thật ra thì ngươi muốn gì cơ chứ?
Nói xong một bên cửa liền được hé mở ra.
Mạnh Tôn Ngọc không để chậm trễ, lập tức lách mình vào trong.
Bên trong là một phụ nữ mình mặc thanh y khoảng chừng ba mươi tuổi. Trông dáng vẻ người phụ nữ hình như là bọn người ở trong nhà.
Vừa nhìn thấy Mạnh Tôn Ngọc xông vào trong, người phụ nữ kia liền trừng mắt hạ giọng quát:
- Ê! Ê! Ngươi định làm gì vậy? Giữa thanh thiên bạch nhật mà ngươi tính ăn cướp sao?
Mạnh Tôn Ngọc cười cười nói:
- Bọn ta chẳng làm gì cả, chỉ là đến đây tìm người mà thôi.
- Ngươi muốn tìm ai?
- Chủ nhân ở đây, chính là Tào Lạc Sơn lão phu tử Người phụ nữ mặc thanh y vừa đưa tay đẩy Mạnh Tôn Ngọc ra, miệng vừa quát:
- Đi! Đi! Đi! Lão gia của ta đang bệnh nằm liệt giường, không thể nào tiếp ngươi được.
Người phụ nữ kia không những đuổi không được Mạnh Tôn Ngọc, mà còn bị Hoắc Vũ Hoàn cùng Tào Phác thừa cơ xông vào theo.
Người phụ nữ mặc thanh y nhìn thấy hai người xông vào, liền thất thanh la lớn:
- Các ngươi là a mà dám ngang nhiên xông vào nhà người ta? Ta nói cho các ngươi biết, Lan Châu phủ là nơi có vương phép...
Hoắc Vũ Hoàn vội cắt ngang:
- Chúng ta có việc muốn cầu kiến Tào Lạc Sơn. Ngươi mau đi thông báo giùm một tiếng thì sẽ không hề gì.
Người phụ nữ mặc thanh y nói:
- Ta đã nói với ngươi, lão gia của ta đang bị bệnh không thể nào tiếp các ngươi được.
Hoắc Vũ Hoàn cười nhạt nói:
- Chúng ta từ xa tới đây, lão ta không thể nào không tiếp được.
- Các ngươi có biết lý lẽ không chứ? Chẳng lẽ có đạo lý bắt ép người khác tiếp kiến mình sao? Nếu các ngươi không chịu đi, coi chừng ta la lên bây giờ.
Mạnh Tôn Ngọc hạ giọng nói:
- Hoắc đại ca! Tiểu đệ thấy không cần phải mất thời giờ với ả này đâu. Tốt nhất là chúng ta nên tự tìm lấy vậy.
Người phụ nữ mặc thanh y liền giang rộng hai tay ra ngăn cản mọi người lại, đồng thời cất tiếng la lớn:
- Ngươi đâu! Có cường đạo...
Mạnh Tôn Ngọc vội quát:
- Ngươi muốn chết à"
Tiếng la của người phụ nữ chưa dứt đã thấy ba bốn hán tử tay cầm gậy gộc từ phía bên trong chạy ra. Đi đầu là một lão hán tử lưng gù.
Vừa nhìn, Hoắc Vũ Hoàn đã nhận ra lão hán lưng gù chính là Lý Thất gia. Ngoài ra còn có tên Tiểu Tường Tử.
Lần trước tại trang viện Tào gia ở bên ngoài thành Lan Châu, Hoắc Vũ Hoàn đã từng gặp qua họ. Nghe nói võ công của Lý Thái Gia cũng rất là uyên thâm.
Hoắc Vũ Hoàn hệu cho Mạnh Tôn Ngọc lui ra sau. Còn mình bước lên trên vái chào Lý Thất Gia một cái, cười nói:
- Thất Gia! Lâu nay không gặp người vẫn khỏe chứ?
Lý Thất Gia hơi ngạc nhiên. Cơ hồ lão không nghĩ ra đã gặp Hoắc Vũ Hoàn ở đâu. Hai mắt của lão đảo qua đảo lại, nhưng vẫn lặng thinh không lên tiếng.
Hoắc Vũ Hoàn lại quay về phía Tiểu Tường Tử cười cười nói:
- Tường ca! Chiếc thuyền nhỏ buôn bán tạp hóa vẫn ở bên ngoài cửa hậu viện tại trang viện Tào gia, tiểu ca còn nhớ không?
Tiểu Tường Tử cũng hơi lấy làm lạ, bỗng nhiên mặt hắn biến sắc, hỏi:
- Ngươi là người của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ?
Hoắc Vũ Hoàn mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy, lần trước bọn ta đã tặng Thất Gia một hộp thuốc và tiểu ca một chiếc túi thơm. Kết quả hai vị đã báo hại bọn ta một trận.
Tiểu Tường Tử hết đưa tay lên làm vài động tác với Lý Thất Gia. Lý Thất Gia cũng sửng sốt làm vài động tác lại với Tiểu Tường Tử. Hình như ý muốn bảo Tiểu Tường Tử hãy nói với Hoắc Vũ Hoàn điều gì đó.
Sau khi ra dấu một hồi, Tiểu Tường Tử mới nghiêm sắc mặt nói:
- Thất Gia muốn tiểu nhân chuyển lời lại với các vị. Việc xảy ra lần trước đều là do sự sắp đặt của Song Long tiêu cục cả. Nếu đại ca các vị muốn báo thù, vậy thì hãy tới Song Long tiêu cục mới đúng.
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:
- Lần này chúng ta đến đây không phải là để báo thù, mà là có việc hệ trọng khác.
Chương trước | Chương sau