XtGem Forum catalog
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 144 đánh giá )

Chỉ đao - Nam Kim Thạch - Chương 17 - Đạo thực thị đạo

↓↓

- Việc này... làm người ai chẳng sợ chết?

bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ý của ngươi muốn nói rằng chỉ vì sợ chết việc gì ngươi cũng dám làm, đúng vậy không?


Hà Hoa gật đầu đáp:


- Đúng... vậy"


Tên tiểu hài nhi liền nói:


- Rất tốt! Vậy chúng ta cùng nhau thử xem.


Nói đoạn liền rút cây trủy thủ ra khỏi vỏ.


Hà Hoa thất kinh hồn vía hỏi:


- Ngươi... ngươi muốn làm gì?


Tên tiểu hài tử lạnh lùng nói:


- Giết ngươi - Là ai vậy?


- Đương nhiên là ngươi rồi.


Hà Hoa hoảng sợ nói:


- Ta với ngươi không thù không oán, vậy tại sao ngươi muốn giết ta Tên tiểu hài tử cười đắc ý nói:


- Không phải ngươi đã từng nói, chỉ vì sợ chết việc gì ngươi cũng dám làm hay sao? Bây giờ ta muốn ngươi làm một việc. Nếu như làm không xong, ta lập tức giết ngươi ngay Dứt lời, tay trái tên tiểu hài tử túm lấy tóc Hà Hoa. Còn tay phải kề cây trủy thủ vào sát cổ.


Toàn thân Hà Hoa bỗng nhiên trở nên mềm nhũn, giọng khẩn cầu nói:


- Ta xin ngươi đừng làm như vậy. Cẩn thận coi chừng ngươi làm đứt mặt ta...


Tên tiểu hài tử cười lạnh lùng nói:


- Đứt mặt mà ăn nhằm gì. Ta còn muốn cắt tai ngươi, cắt mũi ngươi và cả tứ chi của ngươi nữa kìa. Ta sẽ cắt từng bộ phận, từng bộ phận một. Để cho ngươi chết dần chết mòn, ngươi có tin không hả?


Hà Hoa đáp như một cái máy:


- Tin! Tin! Tin"


- Nếu đã tin là phải làm theo lời của ta.


- Ngươi muốn ta làm gì chứ?


Tiểu hài tử chỉ Hoắc Vũ Hoàn nói:


- Gã họ Hoắc này bị ngươi dùng quỉ kế ám toán. Bây giờ độc xà đã phát tác, có thể chết bất kỳ lúc nào. Ta muốn ngươi dùng miệng hút chất độc ra.


Hà Hoa kinh hoảng nói:


- Nếu làm như vậy chẳng phải ta cũng bị trúng độc hay sao?


Tên tiểu hài tử cười nhạt nói:


- Chỉ cần ngươi đừng để máu bầm chạy vào trong bụng ắt sẽ không có nguy hiểm gì.


Còn nếu như không làm, ngươi sẽ chết ngay tức thì...


Hà Hoa đưa mắt nhìn nhìn Hoắc Vũ Hoàn, rồi lại trộm nhìn cây trủy thủ sát bên mặt, mà không biết phải quyết định như thế nào?


Tên tiểu hài tử hạ giọng nói:


- Nếu như ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi, vậy thì ngươi đã lầm rồi.


Cây trủy thủ trong tay tên tiểu hài tử hơi chuyển động. Một dòng máu từ vành tai Hà Hoa nhỏ giọt xuống.


Hà Hoa bị đau liền la lên:


- Được! Được! Ta sẽ làm theo lời của ngươi.


Tên tiểu hài tử hừ một tiếng:


- Ngươi dám từ chối sao chứ?


Nói xong, tên tiểu hài tử thu binh khi về, rồi ấn vai Hà Hoa quì xuống đất.


Cánh tay Vũ Hoàn lúc này đã chuyển sang màu xám xịt và phù lên cao hơn lúc bình thường gấp đôi.


Cánh tay này đã từng dắt Hà Hoa qua đồi lội suối, cũng đã từng vuốt ve, vỗ về, an ủi Hà Hoa. Thế mà hôm nay lại bị cô bé hại đến như vầy.


Hà Hoa cầm cánh tay Hoắc Vũ Hoàn lên mà không khỏi tràn đầy cảm xúc.


Tên tiểu hài tử đứng ở phía sau đá vào lưng Hà Hoa một cái, thúc giục nói:


- Đừng làm bộ đau xót, hãy mau lên đi.


Hà Hoa liền gạt nước mắt, ngoan ngoãn cúi đầu xuống...


Hà Hoa ngậm từng ngụm máu đen nhổ lên trên đất, trong khi đó những giọt nước mắt mằn mặn chảy dài xuống miệng cô bé.


Không biết Hà Hoa đã hút được bao nhiêu ngụm máu đen. Cũng như đã khóc hết bao nhiêu nước mắt.


Hà Hoa hút liên tục không nghỉ, vừa hút nước mắt vừa chảy, và miệng vừa cảm thấy mặn. Cuối cùng Hà Hoa không còn phân biệt được, vị mặn kia là máu của Hoắc Vũ Hoàn hay là chính nước mắt của mình.


Đột nhiên lúc ấy phía ngoài lau sậy có tiếng bước chân.


Tên tiểu hài tử lập tức đá vào lưng Hà Hoa một cái, hạ giọng quát:


- Ngươi đã hẹn ai đến đây giúp sức? Nói mau"


Hà Hoa vẫn tiếp tục công việc của mình không trả lời.


Tên tiểu hài tử lại quát:


- Ta đang hỏi ngươi, ngươi có nghe không hả?


Hà Hoa vẫn im lặng không đáp lại. Bởi vì lúc bấy giờ cô bé đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, hai mắt hoa lên và tai thì lùng bùng. Chẳng những Hà Hoa không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đám lau sậy, mà cũng không hiểu tên tiểu hài tử kia đang muốn nói gì.


Tiếng bước chân kia mỗi lúc một gần hơn. Hơn nữa tiếng bước chân đó không phải là của một người.


Tên tiểu hài tử tức giận, bước tới nắm tóc Hà Hoa kéo ngược ra sau mắng:


- Ngươi còn dám làm bộ...


Chưa dứt hết câu, tên tiểu hài tử đã vội im bặt. Thì ra gương mặt Hà Hoa đã sưng húp lên như hai quả núi, còn hai môi thâm đen giống như một xác chết.


Tên tiểu hài tử đành phải buông Hà Hoa ra, phóng mình vào trong rừng tre ẩn nấp.


Tên tiểu hài tử vừa đi khỏi, Hà Hoa cũng liền ngã lăn ra đất, không còn hay biết gì nữa.


*


* *


Lúc này những tiếng bước chân kia đã ra khỏi đám lau sậy. Bọn họ có tất cả chừng mười người.


Người đi đầu không ai khác hơn là Thiết Liên Cô. Phía sau gồm có Sát thủ Hàn Văn Sanh, Hắc Long Từ Khang, Lĩnh Thiệt Ngô Thất Lang, Đại Ngưu... và mấy huynh đệ khác trong Hoàn Phong Thập Bát Kỳ.


Ngoài ra trong số họ còn có Tào Phác và Mạnh Tôn Ngọc.


Tuy mọi người vất vả từ xa đến, nhưng trên gương mặt của họ đều không giấu được vẻ vui mừng, đặc biệt là Thiết Liên Cô. Ngoài vui mừng ra, Thiết Liên Cô còn cảm thấy có chút lo lắng. Nàng nghĩ Hoắc Vũ Hoàn nhất định sẽ trách mắng mình về việc đã làm cho Lâm Tuyết Trinh giận dữ bỏ đi.


Cho dù có bị qưở trách, cũng không thể ngăn cản được sự quan tâm của nàng đối với Hoắc Vũ Hoàn. Cho nên chưa đến tới cửa miếu, Thiết Liên Cô đã cao giọng gọi:


- Đại ca! Đại ca"


Nàng gọi liền mấy tiếng, nhưng vẫn không nghe thấy có tiếng trả lời.


Thiết Liên Cô liền chạy nhanh vào trong miếu, nhìn dáo dác khắp nơi không khỏi ngạc nhiên nói:


- Kỳ lạ! Tại sao không có ai cả?


Mạnh Tôn Ngọc nhanh mắt phát hiện có túi lương khô đang đặt ở bậc tam cấp, mỉm cười nói:


- Vật ở đây, người nhất định không có đi đâu xa. Sau miếu có rừng tre, Hoắc đại ca chắc chắn đã dắt Hà Hoa đi vào trong ấy.


Thiết Liên Cô vội nói:


- Ta sẽ đi tìm họ.


Miệng vừa nói, người đã ra tới cửa.


Sau khi Thiết Liên Cô đi khỏi, Hàn Văn Sanh mới hướng về Mạnh Tôn Ngọc thi lễ nói:


- Lát nữa gặp đại ca khó mà tránh khỏi một trận lôi đình. Việc đêm qua tại hạ nhờ lão đệ vẫn còn nhớ chứ?


Mạnh Tôn Ngọc đáp:


- Tiểu đệ sẽ cố gắng tận lực...


Mạnh Tôn Ngọc chưa nói hết câu, đột nhiên có tiếng la thất thanh từ phía sau miếu.


Hàn Văn Sanh biến sắc nói:


- Là tiếng của Cửu muội. Chúng ta lập tức ra sau ngay.


Mọi người liền tuốt khí giới cầm tay rồi chạy vòng ra sau miếu. Trước mắt họ là Thiết Liên Cô đang ôm chặt Hoắc Vũ Hoàn vào lòng khóc lớn. Trên mặt đất gần đó là một vũng máu tươi...


Cảnh tượng này rõ ràng là Hoắc Vũ Hoàn đã gặp phải chuyện chẳng lành. Nhất thời mọi người đều đứng sững sờ ra nhìn.


May mà lúc ấy Mạnh Tôn Ngọc còn tỉnh táo lên tiếng nói:


- Thiết tỉ tỉ đừng vội quá thương tâm. Hãy để cho Tào lão phu tử chẩn đoán thử xem coi còn có cứu chữa được không.


Một câu làm thức tỉnh mọi người. Hàn Văn Sanh liền vén áo quì xuống khẩn thiết nói:


- Tào lão phu tử, người là một danh y. Bất cứ giá nào cũng cầu xin người cứu sống đại ca...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Mùa bằng lăng

Mùa bằng lăng

Tôi viết truyện này để quên đi người tôi không thể nhớ. *** Tôi là một cô bé

25-06-2016
Tình yêu Giông Bão

Tình yêu Giông Bão

(Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi")   Tôi đã

26-06-2016
Xa vắng những mùa mưa

Xa vắng những mùa mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: Tháng năm không ở lại) "Có những kỷ

27-06-2016
Không có tiết canh mèo

Không có tiết canh mèo

- Sao cơ ạ? – Tớ hét lên hoảng hốt – Chú sẽ giết con mèo này á? *** Tớ thấy bên

30-06-2016
Hổ và ngựa

Hổ và ngựa

Con ngựa có tính huênh hoang, khoác lác, ra khỏi nhà là nó nện bốn cái vó xuống đất,

24-06-2016
Em có muốn tắm không?

Em có muốn tắm không?

Nhật Quân bật nhạc disco, chân nhún nhảy dù lòng trống rỗng. Anh đã ngủ với trên

01-07-2016
Người cũ trở về

Người cũ trở về

Ngày ấy mình chia tay vì lý do gì nhỉ? Chẳng nhớ nữa, chỉ biết là anh và em tự nhiên

30-06-2016