Tào Phác vội nói:
bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Xin đừng nói thế. Nếu như còn có thể cứu được, lão phu sẽ hết sức tận tâm. Xin hãy mau đứng dậy đi"
Hàn Văn Sanh lau nước mắt đứng lên, sau đó quay sang căn dặn các huynh đệ:
- Mọi người tản ra canh chừng cẩn mật. Để tránh người ngoài làm phiền đến Tào lão phu tử.
Mọi người dạ một tiếng, cầm khí giới đứng chắn ra xa ở bốn phía.
Tào Phác bước đến bên cạnh Thiết Liên Cô thấp giọng nói:
- Cô nương! Xin cho lão phu được kiểm tra vết thương một lát.
Thiết Liên Cô từ từ buông Hoắc Vũ Hoàn xuống. Hai tay ôm lấy mặt khóc thảm thiết.
Trước tiên Tào Phác xem xét vết thương trên tay Hoắc Vũ Hoàn, rồi đến hai mắt và những kinh mạch. Sau đó lão quay sang kiểm tra cho Hà Hoa.
Sau khi xem xét xong xuôi, lão liền thở dài một tiếng.
Hàn Văn Sanh vội hỏi:
- Sao rồi?
Tào Phác chậm rãi nói:
- Các vị cứ yên tâm, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
Hàn Văn Sanh thở phào nhẹ nhõm:
- Tạ ơn trời đất vẫn còn nghĩ đến Hoàn Phong Thập Bát Kỳ...
Thiết Liên Cô ngẩng đầu lên nói:
- Lão tiền bối nói đại ca còn có thể cứu chữa được sao?
Thiết Liên Cô lập tức thôi khóc. Một tay kéo áo Tào Phác nói:
- Đa tạ lão tiền bối. Nếu như lão tiền bối có thể cứu được đại ca, vãn bối suốt đời không quên ơn...
Tào Phác lắc đầu nói:
- Cứu sống đại ca của cô nương không phải là lão phu, mà chính là vị tiểu cô nương này.
Thiết Liên Cô ngạc nhiên:
- Là cô bé này?
Tào Phác nói:
- Hoắc lão đệ đã bị trúng một loại độc xà. Trong lúc cấp thời lão đệ không kịp bế tắt các huyệt đạo, nên chất độc đã xâm nhập vào nội phủ. Lẽ ra Hoắc lão đệ đã không còn có hy vọng cứu chữa. May mà vị tiểu cô nương này mạo hiểm, hút máu độc từ trong người lão đệ ra. Khiến cho độc tính bị giảm đi, vì vậy mới bảo toàn được tính mạng cho Hoắc lão đệ.
Thiết Liên Cô thán phục nói:
- Không ngờ rằng vị tiểu cô nương này tuổi nhỏ như thế này, mà lại có nghĩa khí đến như vậy. Thật là gan dạ"
Mạnh Tôn Ngọc cũng cảm khái nói:
- Lần trước ở Đồng Nhơn huyện, tại hạ nhìn thấy vị tiểu cô nương này đi cùng với Lý Thuận. Sau đó cô bé còn đưa chìa khóa cho hắn. Bởi lẽ đó tại hạ cứ hoài nghi về lai lịch của cô bé mãi. Bây giờ xem ra, tại hạ quả thật là đa nghi.
Trong lúc ấy, Tào Phác lấy ra một lọ thuốc giải độc. Lão cho Hoắc Vũ Hoàn và Hà Hoa mỗi người uống ba viên. Lão lại dùng ba viên khác hòa vào trong nước, thoa lên vết thương cho Hoắc Vũ Hoàn.
Thời gian không đầy một tuần trà, bụng hai người bắc đầu sôi lên ục ục.
Tào Phác liền lên tiếng nói:
- Cô nương mau mang vị tiểu cô nương này vào trong rừng tre. Thuốc trong người họ đã bắt đầu phát tác. Phải tống hết chất độc ra ngoài, họ mới tỉnh lại.
Thiết Liên Cô đưa tay ôm lấy Hà Hoa, cất bước tiến vào trong rừng.
Ở trong rừng có một cặp mắt giận dữ đang trộm nhìn Thiết Liên Cô và Hà Hoa. Hơn nữa dây cung cũng đang được giương ra chờ đợi họ.
Tên tiểu hài tử tức giận không sao chịu nổi. Hắn đã khổ tâm vậy mà chẳng ai biết đến.
Ngược lại Hà Hoa tự nhiên được tôn dương, và trở thành nữ anh hùng đã quên mình cứu người.
Chỉ có cách giết chết Hà Hoa, tên tiểu hài tử mới mong trút giận được.
Nhưng trong khi hắn vừa tính ra tay, đột nhiên hai má đỏ bừng lên, vội vàng thâu cung lại quay mặt thối lui.
Tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi ý định?
Nói ra thật buồn cười. Hóa ra hắn nhìn thấy Thiết Liên Cô đang cởi quần cho Hà Hoa...
Danh y linh dược, quả nhiên cũng không ngoài phàm tục.
Khi Thiết Liên Cô dẫn Hà Hoa quay trở lại. Lúc ấy Hoắc Vũ Hoàn cũng đã tỉnh.
Mọi người thấy vậy không khỏi vui mừng.
Hàn Văn Sanh thuật lại mọi chuyện kể từ khi chia tay ở Lão Nha lãnh. Ngay trong hôm Hoắc Vũ Hoàn và Hà Hoa rời khỏi Đồng Nhơn huyện. Mọi người cùng lập tức lên đường đuổi theo sau. Thời gian chậm hơn khoảng nửa ngày. Nhưng không ngờ lại xảy ra việc động trời đến thế.
Chất độc trong người của Hoắc Vũ Hoàn vừa mới được tống ra ngoài, cho nên cơ thể còn rất suy yếu. Sau khi Vũ Hoàn biết được tánh mạnh của mình là do Hà Hoa mạo hiểm cứu sống, Vũ Hoàn không khỏi cảm động lắc đầu nói:
- Bé con! Cháu tại sao phải mạo hiểm như vậy cơ chứ? Lỡ như cứu không được bá bá, há không phải liên lụy đến cháu hay sao?
Hà Hoa đứng cúi đầu im lặng. Không biết cô bé cảm thấy khó trả lời, hay là đang thầm tự trách mình.
Ánh mắt của Vũ Hoàn từ từ di chuyển về Thiết Liên Cô. Đột nhiên hai mày của Vũ Hoàn hơi chau lại, dường như có vẻ tức giận, rồi chậm rãi nói:
- Một đứa trẻ mà còn dám quên mình cứu người. Ngược lại người lớn cớ sao lại có tâm nhỏ nhen, hẹp hòi? Như vậy tự mình không cảm thấy hổ thẹn sao?
Câu nói này rõ ràng là muốn ám chỉ Thiết Liên Cô. Mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng lên, đứng cúi đầu im lặng không nói gì.
Hàn Văn Sanh liền vội chen vào:
- Đại ca! Việc này cũng không thể hoàn toàn trách Cửu muội...
Không đợi cho Hàn Văn Sanh nói hết câu, Hoắc Vũ Hoàn vội cắt ngang:
- Đương nhiên là không thể hoàn toàn trách một mình Cửu muội. Các ngươi làm sư huynh cũng không biết tận lực hết trách nhiệm của mình. Ta và tam đệ vừa vắng mặt là các ngươi đã làm bậy rồi.
Hàn Văn Sanh vừa mới mở miệng, liền bị Hoắc Vũ Hoàn mắng cho một trận, cho nên lão không dám nói nữa, mà chỉ ngầm nháy mắt cho Mạnh Tôn Ngọc.
Mạnh Tôn Ngọc muốn khuyên giải Hoắc Vũ Hoàn, nhưng lại không biết phải nói thế nào cho đúng. Chàng đằng hắng một tiếng lấy can đảm, nói:
- Hoắc đại ca! Xin đại ca hãy nghe vài lời của tiểu đệ. Thật ra các huynh đệ đối xử rất tốt với hai sư huynh muội của tiểu đệ. Nguyên nhân của sự việc này hoàn toàn là do sư muội không đúng...
Hoắc Vũ Hoàn xua tay nói:
- Vấn đề ở đây không phải là ai đúng ai sai. Thiên hạ thường nói: "Lớn nhỏ phải có thứ lớp, chủ khách phải có khác biệt." Huynh đệ Hoàn Phong thế thiên hành đạo trên giang hồ, điều tối quan trọng chính là biết lễ và phân biệt được đâu là đạo nghĩa. Nếu như ngay cả lễ nghĩa mà còn không coi trọng, vậy há chẳng phải giống bọn cường đạo ỷ thế hiếp người sao?
Mạnh Tôn Ngọc hoảng hốt nói:
- Hoắc đại ca nói thế, tiểu đệ và sư muội không sao yên tâm được.
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm túc nói:
- Những lời ta nói ra chính là điều căn bản để Hoàn Phong Thập Bát Kỳ đứng chân trên giang hồ. Các huynh đệ Hoàn Phong không chỉ đối xử tốt với Mạnh lão đệ và Lâm cô nương mà đối với ai cũng phải đều như vậy. Không ngờ bao nhiêu năm nay ta nhắc nhở mọi người cũng đều như không. Các ngươi làm cho ta quá thất vọng.
Thiết Liên Cô đột ngột quì xuống, vừa khóc vừa nói:
- Đại ca! Là do muội sai. Muội nhỏ nhen, hẹp hòi. Muội đã cô phụ nổi khổ tâm của đại ca.
Hàn Văn Sanh và các huynh đệ khác đồng loạt quì xuống cúi đầu nói:
- Bọn đệ đã biết lỗi. Chỉ mong đại ca bớt giận. Bọn đệ xin chịu bị trừng phạt.
Hai mắt của Vũ Hoàn đã đỏ hoe gượng cười nói:
- Khi còn ở mật cốc ta đã từng có lời căn dặn với ngươi. Hơn nữa ta còn sai tam đệ nói rõ cho mọi người biết. Thế mà bây giờ các ngươi lại để xảy ra chuyện hổ thẹn đến thế. Thử hỏi trong lòng các ngươi còn có Hoắc đại ca này nữa không?
Mạnh Tôn Ngọc thấy tình hình có vẻ căng thẳng, liền vội quì xuống nói:
- Nếu như Hoắc đại ca không nguôi giận, tiểu đệ cũng không thể tha thứ cho mình.
Lúc này chỉ còn có Tào Phác và Hà Hoa là đứng mà thôi. Hà Hoa không hổ danh là một đứa trẻ thông minh lanh lợi. Cô bé liền kéo tay áo Hoắc Vũ Hoàn, nũng nịu nói:
- Bá bá! Mọi người đã làm sai chuyện gì, mà khiến cho người nóng giận đến vậy? Nể mặt Mạnh thúc thúc và Tào gia gia, bá bá hãy tha tội cho họ lần này. Mau kêu họ đứng dậy đi.
Tào Phác cũng tiếp lời:
- Bọn họ đã biết sửa sai, như vậy cũng là đủ lắm rồi. Hoắc lão đệ chưa hoàn toàn hồi phục, không nên quá nóng giận, sẽ có hại cho sức khỏe.
Hoắc Vũ Hoàn buông một tiếng thở dài, xua xua tay nói:
- Tất cả đứng dậy đi"
Hà Hoa cười noíi:
- Được rồi! Bá bá đã đồng ý không còn giận mọi người nữa.
Hà Hoa chạy đến kéo Mạnh Tôn Ngọc cùng Thiết Liên Cô đứng lên.
Hoắc Vũ Hoàn nói tiếp:
- Hôm nay ta nể tình Tào lão phu tử và Mạnh lão đệ, tạm thời không truy cứu việc này.
Hơn nữa, ta còn cho các ngươi một cơ hội chuộc lại lỗi lầm. Hiện tại chúng ta chẳng có tin tức gì về Lâm cô nương và tam đệ. Có lẽ họ đã gặp chuyện không may, cho nên chúng ta không thể ngồi đợi như thế này được, mà phải lập tức hành động ngay thôi.
Hàn Văn Sanh lên tiếng:
- Xin đại ca cứ việc sai bảo.
Hoắc Vũ Hoàn đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Trước mặt nơi đáng khả nghi nhất chỉ có hiệu thuốc Đồng Nhơn đường. Bây giờ ngươi phân ra một số huynh đệ giữ lại ở nơi này. Còn lại sau khi ăn uống xong, chia nhau ra tiến vào trong thành.
Tào Phác cũng lên tiếng:
Chương trước | Chương sau