Điều này đủ thấy trong phòng ngủ này không có cạm bẫy. Chỉ là Hoắc Vũ Hoàn đã nghĩ quá mà thôi.
bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cả ba người nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên Nghênh Xuân lên tiếng hỏi:
- Các vị đã nhìn thấy lão gia của chúng tôi rồi, như vậy đã được chưa?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Xin cô nương vén bức rèm lên cho bọn ta có thể nhìn rõ một chút, để khỏi nhìn lầm người.
(thiếu một đoạn) - Trên đỉnh đầu và ngực của lão ta đều có những vết sẹo do bị trúng độc ngày trước.
Nếu muốn xác định là thật hay giả, cần phải dời chiếc mũ và y phục của lão ta ra.
Hoắc Vũ Hoàn mừng rỡ nói:
- Việc này rất dễ.
Nói xong, Vũ Hoàn đã phóng tới trước đầu giường. Rồi nhanh như cắt đưa tay ra lột chiếc mũ xuống.
Trên đầu lão nhân quả nhiên có một vết sẹo lớn. Ở chỗ vết sẹo không có một sợi tóc nào cả Nghênh Xuân thấy vậy la lớn:
- Các ngươi muốn làm gì Lý Thất Gia và Tiểu Tường Tử cũng đùng đùng nổi giận, thủ thế tính xông vào.
- Không được động thủ"
Ánh sáng lóe lên. Bảo đao và trường kiếm của Vũ Hoàn cùng Mạnh Tôn Ngọc lập tức rời khỏi vỏ. Một cây kề ngay yết hầu của lão nhân, còn một cây chỉa ngay bụng của Lý Thất Gia Tiểu Tường Tử luýnh quýnh nói:
- Các bị không phải đã hứa sẽ không làm kinh động đến người bệnh sao?
Hoắc Vũ Hoàn gật gật đầu:
- Không sai! Nhưng Lý Thất Gia cũng đã đồng ý cho bọn ta kiểm tra thật kỹ càng, đúng không?
Nói rồi Hoắc Vũ Hoàn công mũi đao vẹt tấm chăn sang một bên, thấp giọng nói:
- Lão tiền bối, người hãy cởi áo lão ta ra xem thử.
Bàn tay run run của Tào Phác đưa ra mở hàng cúc áo của lão nhân...
Quả nhiên trên ngực của lão nhân cũng có một vết sẹo lớn.
Hoắc Vũ Hoàn khẩn trương hỏi:
- Chính là lão ta?
Tào Phác xúc động đến độ run cả giọng:
- Đúng vậy! Chính là lão! Chính là lão"
Vào ngay lúc ấy, lão nhân đột nhiên từ từ mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn Tào Phác nói:
- Ngươi... ngươi là...
Hoắc Vũ Hoàn quát lớn:
- Tào Lạc Sơn! Lão không ngờ phải không? Những điều di huấn của Tào gia đã được sửa đổi rồi.
Lão nhân ra vẻ sửng sốt hỏi lại:
- Hả? Di huấn của Tào gia?
Hoắc Vũ Hoàn hừ một tiếng:
- Ngươi đừng có làm bộ giả khờ, nhìn thấy lão tiền bối đây, chẳng lẽ ngươi không còn nhớ chuyện cũ sao?
Lão nhân trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên hai mắt sáng rực lên vẻ vui mừng, lắp bắp gọi:
- Hình như... là nhị đệ. Ngươi là Lạc Thân nhị đệ...
Không biết Tào Phác đang vui hay buồn? Chỉ thấy hai mắt lão ngấn lệ, gật gật đầu không nói nên lời.
Lão nhân giơ hai cánh tay gầy guộc ra nắm lấy hai tay của Tào Phác, thở dồn nói:
- Nhị đệ! Không phải ta nằm mơ chứ? Đệ... Đệ thật sự đến Lan Châu? Đây là sự thật sao?
Hai hàng nước mắt chảy dài xuống má, Tào Phác thút thít nói:
- Đúng... thế! Đúng thế! Đúng thế Lão nhân vén chăn sang bên cao giọng nói:
- À! Nhị đệ, đệ không trách lão ca ca bất tài này chứ? Tại sao đệ biết ta lâm trọng bệnh? Đệ đến Lan Châu bao giờ... Nghênh Xuân hãy mau đỡ ta dậy. Nhị lão gia đến, tại sao các ngươi không sớm thông báo cho ta biết...
Dường như lão ta có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tình hình trước mắt khiến cho Hoắc Vũ Hoàn và Mạnh Tôn Ngọc không biết phải xử trí ra sao?
Nghênh Xuân nhìn Hoắc Vũ Hoàn, do dự không dám bước đến đầu giường.
Hoắc Vũ Hoàn hai mày hơi chau lại. Cuối cùng Vũ Hoàn cũng thâu đao về để cho Nghênh Xuân bước sang đỡ lão nhân ngồi dậy.
Bởi vì Hoắc Vũ Hoàn đã nhìn thấy rõ hai tay của Tào Lạc Sơn. Tuy hai tay của lão gầy như hai thanh que, nhưng không hề có dấu bị thọ thương.
Trên tay không có vết thương, điều này chứng tỏ rằng Tào Lạc Sơn không phải là nguyên hung, đã lọt lưới trên đỉnh Lão Nha lãnh.
Đồng thời tất cả những suy đoán ban đầu đều hoàn toàn sai hết.
Thần sắc của Tào Lạc Sơn vừa xúc động lại vừa thương cảm. Lào xiết chặt tay Tào Phác nghẹn ngào nói:
- Nhị đệ! Đệ không nghĩ đến tội cũ, từ xa xôi tới đây thăm lão ca ca. Thật sự khiến cho ca ca thấy xấu hổ vô cùng. Mấy năm nay không lúc nào là đại ca không muốn trở về Đồng Nhơn huyện. Con người khi đã về già ai chẳng muốn trở về chốn xưa. Nhưng đại ca không còn mặt mũi nào trở về nơi ấy cả. Những việc làm năm xưa của ta quả thật là đắc tội với tổ tiên của Tào gia, quả thật làm ta hổ thẹn không dám nhìn lại những người trong gia tộc...
Tào Phác rơi lệ nói:
- Con người chứ đâu phải thần thánh mà không phạm lỗi lầm. Bây giờ đại ca biết được trước đây mình đã làm sai. Vậy thì phải sửa đổi tâm tính làm lại một con người mới. Không phải tiểu đệ không cho đại ca cơ hội. Nhưng mà đại ca...
Tào Lạc Sơn liền nói:
- Ta biết! Ta biết! Nhị đệ đối với đại ca rất trọn tình trọn nghĩa. Đáng lẽ ra ta không nên luyện tập võ công tà môn, để tự biến mình thành yêu đạo. Cho nên, sau khi rời khỏi Đồng Nhơn huyện lần thứ hai, đại ca đã hạ quyết tâm không luyện tập võ công nữa. Mười mấy năm nay, đại ca chỉ lo chuyên tâm vào việc hành y tế thế nhằm chuộc lại những tội lỗi xưa. Nhưng thật đáng tiếc, vất vả lắm đại ca mới có được một chút thành tựu như ngày hôm nay, thì lại sắp trở thành người thiên cổ. A"
Tào Phác nói:
- Đại ca! Mười mấy năm nay đại ca thật sự chỉ lo hành y tế thế? Không có làm việc xấu gì sao?
Tào Lạc Sơn nói:
- Đương nhiên là thật. Những việc làm trước đây giờ nghĩ lại giống như một cơn ác mộng. Bây giờ đại ca tuổi tác đã lớn. Vả lại nhị đệ cũng đã khổ tâm nhiều vì ta. Nếu như ta không biết sự hổ thẹn, như thế còn được xem là con người sao?
Tào Phác dáng vẻ hơi ngạc nhiên hỏi:
- Thế thì tại sao ba hôm trước, đại ca lại đến Đồng Nhơn huyện trộm đi cây Thanh Hồng kiếm, cùng với lọ thuốc Sương Tuyết Tử Liên Cao?
Tào Lạc Sơn sửng sốt nói:
- Cái gì? Ai nói ta vừa trở lại Đồng Nhơn huyện?
Tào Phác rưng rưng nước mắt nói:
- Đại ca, huynh không cần phải phủ nhận. Thanh Hồng kiếm và lọ thuốc Sương Tuyết Tử Liên tuy là bảo vật quí báu, đại ca có lấy đi cũng chẳng sao. Nhưng tại sao huynh lại phóng hỏa thiêu thủy khu mộ của Tào gia chứ? Tại sao đại ca lại giết hết toàn bộ già trẻ trong nhà của đệ? Nếu như còn có chút nhân tính, tại sao đại ca nỡ ra tay tàn ác như thế?
Tào Lạc Sơn ngẩn người ra một hồi lâu, mới thốt được nên lời:
- Những lời này ai nói với đệ?
- Không ai nói cả. Là đích thân đệ biết được, chính mắt đệ thấy qua.
Tào Lạc Sơn há miệng ra định nói điều gì nhưng lại thôi. Hai dòng lệ từ trong mắt lão chảy ra như suối.
Một hồi lâu sau, lão mới thở dài một tiếng nghẹn ngào nói:
- Việc này ta cũng không biết phải giải thích sao đây? Đã hơn mười năm nay lão ca ca chưa từng rời khỏi phủ Lan Châu này. Hơn nữa cả tháng nay ta lại ngã bệnh nằm liệt giường.
Ngay cả chiếc giường này còn chưa có rời khỏi, thì làm thế nào có thể tới Đồng Nhơn huyện giết người được chứ?
Tiếp theo, lão lắc đầu giọng đầy vẻ thê lương nói:
- Làm người không nên để phạm sai lầm. Chỉ một lần lầm lỗi thì suốt đời có muốn rửa cũng không sạch. Nhị đệ, đệ nói đã tận mắt nhìn thấy. Vậy thì dù đại ca có một trăm cái miệng cũng không c ach chi nói được. Thôi thì đệ hãy giết ta đi.
Câu nói này của lão đệ khiến cho hai mày của Hoắc Vũ Hoàn chau lại. Nhìn vẻ khẩn thiết của lão ta không giống gì là giả cả. Nhưng mà trừ lão ra thì còn có ai chứ?
Tào Phác nói:
- Tên hung đồ giết người kia đã từng vào trong thạch thất, lấy đi một lọ Sương Tuyết Tử Liên Cao. Nếu nhưng không phải đại ca thì còn có ai có chìa khóa cửa thạch thất? Ai biết được trong thạch thất có cất giấu Sương Tuyết Tử Liên Cao?
Tào Lạc Sơn nghiêm túc nói:
- Nhị đệ, điều này không đúng rồi. Chiếc chìa khóa của ta không phải đã hủy bỏ trước mặt nhị đệ mười mấy năm về trước rồi sao?
- Tuy đại ca có đã hủy đi, nhưng cũng có thể phục chế lại vậy - Nếu như ta có thể phục chế lẽ nào người khác không thể phục chế một chiếc giống y như vậy sao?
Tào Phác đuối lý không biết phải trả lời như thế nào.
Tào Lạc Sơn lại nói tiếp:
- Nhị đệ, chúng ta là huynh đệ ruột thịt. Cho dù trước đây ta có làm nhiều điều xấu, nhưng dẫu sao hai ta cũng là huynh đệ. Vậy cớ sao ta lại nhẫn tâm giết hết toàn gia của đệ chứ? Vả lại ta chỉ có một thân trơ trọi. Nếu như Tào gia bị tuyệt hậu, đối với ta có ích gì?
Tào Phác không biết phải nên trả lời như thế nào. Một hồi lâu sau mới thở dài nói:
- Về việc này có lẽ đệ đã nghĩ oan cho đại ca. Nhưng mà chìa khóa của thạch thất nhất quyết bị lộ ra đều do đại ca. Đại ca thử nghĩ lại xem, trong số bằng hữu của đại ca năm đó, có ai đã từng nhìn thấy qua chiếc chìa khóa kia chưa?
Tào Lạc Sơn trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng:
- Không có ai cả. Ta còn nhớ, khi được chiếc chìa khóa ta không một lần bước ra khỏi phòng. Sau đó có đi ra thì đã hủy bỏ trước mặt của nhị đệ rồi.
- Nhưng mà tên hung đồ đột nhập vào thạch thất trộm thuốc và giết người đoạt kiếm kia, nhất định là một người rất quen thuộc với Tào gia. Rất có thể chính là một trong số những bằng hữu mà đại ca quen biết năm đó.
Tào Lạc Sơn lại buông một tiếng thở dài:
- Đám bằng hữu ngày trước, đại ca đã tuyệt giao từ lâu rồi. Mười mấy năm nay, ta đã tổn nhiều công sức, mới có thể kiếm được chút ít tiếng tăm như ngày hôm nay. Những bằng hữu ta kết giao tuy không dám nói toàn là những kẻ giàu sang quyền thế, song ít ra họ cũng có tiếng tăm. Huống hồ ta không còn luyện tập võ công đã nhiều năm rồi. Cũng như không còn qua lại với bọn người trong giang hồ.
Chương trước | Chương sau