- Ngươi đừng lo cho nàng. Bây giờ thì nàng không còn sợ lạnh nữa !
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đinh Vân Lâm lắc đầu:
- Nhưng ta sợ !
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Sợ ta ?
Đinh Vân Lâm đáp:
- Sợ lạnh !
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Ta sẽ chôn ngươi, ngươi hết sợ lạnh. Gió không quét sâu xuống lòng đất đâu.
Đinh Vân Lâm cười gượng gạo hơn:
- Cái đó thì ngươi khỏi nhọc công lo nghĩ, bởi ta chưa chết mà !
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Nhưng nàng đã chết rồi ! Ngươi chưa chết tại sao nàng lại phải chết ? Tại sao ?
Giọng hắn biểu lộ một niềm oán độc vô cùng.
Đinh Vân Lâm đáp:
- Mỗi cá nhân đều phải chết, bất quá chết sớm hay chết muộn vậy thôi ! Cái số của nàng rất vắng như vậy, thôi thì ngươi cũng đành đi ! Thương tâm mà làm gì ?
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Diệp Khai chết, ngươi thương tâm hay không ?
Đinh Vân Lâm ấp úng:
- Ta ... ta ...
Phó Hồng Tuyết chận luôn:
- Ngươi không thương tâm, chỉ vì Diệp Khai chưa chết, Diệp Khai không thương tâm chỉ vì ngươi chưa chết. Nhưng nàng thì ... nàng đã chết rồi !....
Đột nhiên hắn quay mình, trừng mắt nhìn Đinh Vân Lâm, ánh mắt chớp lửa sáng ngời, lửa phẫn nộ, lửa cừu hận.
Hắn cao giọng tiếp:
- Tại sao ngươi không hỏi, ai giết nàng ?
Con tim trầm xuống, khí uất bốc lên, nàng không thốt thành lời !
Nàng uất ức vì cuộc đối thoại bất đắc dĩ này !
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Ngươi không hỏi ta, là vì ngươi biết ai giết nàng, phải không ?
Đinh Vân Lâm vụt hét to:
- Ta không biết ! Làm sao ta biết được !
Phó Hồng Tuyết trầm giọng:
- Đáng lẽ ngươi phải biết !
Đinh Vân Lâm hừ một tiếng:
- Tại sao ?
Phó Hồng Tuyết gằn mạnh:
- Vì, người giết nàng là Diệp Khai.
Đinh Vân Lâm hét:
- Vô lý ! Không thể có việc đó ! Ta luôn luôn ở bên cạnh hắn, ta bảo chứng hắn không bao giờ giết người !
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Đêm qua, ngươi có cùng đi chung với hắn không ?
Đinh Vân Lâm nín lặng.
Sáng sớm hôm qua, nàng đã bị Đinh Linh Trung bắt đi theo y rồi.
Từ đó, nàng không còn gặp Diệp Khai nữa.
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Ngươi biết đêm qua, hắn ở đâu chăng ? Hắn làm gì chăng ?
Đinh Vân Lâm cúi đầu. Nàng làm sao biết được ?
Phó Hồng Tuyết lấy ra một thanh đoản đao, mỏng và bén.
Hắn quăng trước mặt nàng, hỏi:
- Ngươi nhận ra vật của ai chứ !
Đinh Vân Lâm cúi thấp hơn.
Nàng nhận được thanh đao. Mường tượng đao cắm nơi con tim nàng.
Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên, cao giọng thốt:
- Diệp Khai là ta, ta là Diệp Khai, nếu ngươi nhận là Diệp Khai giết nàng thì cứ giết ta !
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi bằng lòng chết cho hắn ?
Đôi mắt sáng lên, Đinh Vân Lâm không do dự:
- Phải !
Phó Hồng Tuyết nắm chặt đôi tay.
Hắn nhớ đến nụ cười ôn như của Thúy Bình, nụ cười cuối cùng.
Trong phút giây hắn muốn quật mồ, nhìn lại mặt nàng, nhìn lại nụ cười đó.
Đinh Vân Lâm giục:
- Ngươi muốn giết ta, cứ lại đây mà giết ?
Phó Hồng Tuyết trầm ngâm một lúc lâu, mới từ từ đáp:
- Ta không tưởng giết ngươi !
Đinh Vân Lâm trầm giọng:
- Vậy ngươi tưởng cái gì ?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Không tưởng gì cả.
Đinh Vân Lâm hỏi:
- Vậy ngươi mang ta đến đây, để làm gì ?
Nàng lộ vẻ sợ hãi rõ rệt. Chết, nàng không sợ, nàng chỉ sợ hắn hành hạ vũ nhục nàng.
Phó Hồng Tuyết lại suy nghĩ giây lâu, rồi lạnh lùng thốt:
- Ngươi có nói, sớm muộn gì hắn cũng đến tìm ngươi.
Đinh Vân Lâm gật đầu, cất cao giọng:
- Đương nhiên là hắn đến tìm ta, hắn tuyệt đối không phải là kẻ vô tình.
Phó Hồng Tuyết nhìn ra phương trời xa, rồi từ từ thốt:
- Nơi đây, an tĩnh lắm. Nếu hắn chết an ổn tại chốn này thì đúng là hắn có diễu phúc hơn người, như thế là cao xanh ưu đài hắn ghê !
Đinh Vân Lâm giật mình:
- Ngươi đợi hắn đến ?
Phó Hồng Tuyết không đáp, nhìn xuống thanh đao.
Thanh đao đã nhiễm quá nhiều máu. Máu của người lớp trước, máu của người lớp sau. Máu do cả hai bàn tay của hai thế hệ khơi giòng.
Đinh Vân Lâm rung rung giọng, thốt:
- Nhưng hắn đâu có biết ta ở đây ?
Phó Hồng Tuyết điềm nhiên:
- Hắn có thể biết.
Đinh Vân Lâm hỏi:
- Tại sao ?
Phó Hồng Tuyết giải thích:
- Nhiều người trông thấy ta mang ngươi đi về phía này.
Chương trước | Chương sau