- Đối với nam nhân khác, cô nương hận đến mất mạng, bởi cô nương cho rằng tất cả nam nhân đều không xứng đáng với cô nương, đến phụ thân của cô nương mà cô nương cũng còn khinh thường thay, huống hồ người khác ! Sở dĩ cô nương lấy nhị ca tôi là vì cô nương định mượn tay nhị ca tôi báo hận cho cô nương.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mã Phương Linh muốn điên lên được.
Nàng hét lớn:
- Ta biết, ngươi hận ta, chỉ vì ta muốn nhị ca ngươi tìm bắt ngươi đưa về nhà. Còn ngươi thì lại thích lang thang đó đây với con chó hoang Diệp Khai.
Đinh Vân Lâm hừ lạnh:
- Phải ! Ta thích lưu lãng khắp sông hồ với hắn bởi vì ta yêu hắn.
Lạnh lùng nhìn Mã Phương Linh, nàng tiếp:
- Đương nhiên ngươi biết ta yêu hắn, nên ngươi tật đố, ngươi bảo nhị ca làm áp lực, ly khai bọn ta, bởi ngươi cũng yêu hắn, yêu chết sống.
Mã Phương Linh bật cười cuồng dại:
- Ta yêu hắn ? ... Ta chỉ cầu nguyện cho hắn chết sớm thì có !
Đinh Vân Lâm lắc đầu:
- Hiện tại, ngươi giận hắn, bởi ngươi biết hắn không bao giờ yêu ngươi ! Tình yêu không được đáp lại, ngươi quyết hủy diệt con người mà ngươi yêu, quyết phá tan mọi hạnh phúc của người ngươi yêu. Ta còn lạ gì mẫu người độc ác của ngươi, ăn không được thì phá cho hôi cái đó ! Ngươi nên chết đi là phải hơn, sống làm gì cho bẩn mắt thiên hạ !
Mã Phương Linh vẫn còn cười cuồng dại, nhưng giọng cười biến dần thê thảm như tiếng khóc.
Hiện tại, không rõ nàng gào khóc hay cười điên.
Bỗng, nàng quay đầu về phía Phó Hồng Tuyết khàn giọng hỏi:
- Ngươi muốn giết ta, sao không bước tới mà giết ?
Phó Hồng Tuyết không hề nhìn nàng, nhưng hắn bước tới, hắn muốn đối diện với Đinh Vân Lâm.
Mã Phương Linh vụt chạy đến, ôm chầm lấy hắn, quát:
- Nếu ngươi không giết ta, thì hãy đưa ta đi, vô luận đến điïa phương nào, ta cũng theo ngươi ! Vô luận ngươi bảo làm gì, ta cũng tuân hành.
Phó Hồng Tuyết lạnh người, không tưởng nàng trơ trẽn đến cỡ đó.
Mã Phương Linh lại òa lên khóc.
Nàng thốt qua nức nở:
- Chỉ cần ngươi mang ta theo ngươi, thậm chí ngươi bảo ta đưa ngươi đi tìm gia gia ta, ta cũng sẵn sàng đưa ngươi đi.
Phó Hồng Tuyết chợt co cánh chỏ, thúc vào bụng nàng.
Mã Phương Linh khuỵu lưng liền.
Phó Hồng Tuyết quát:
- Cút !
Mã Phương Linh gượng đứng lên, mất hết niềm tự tin, sự tự tin dụ hoặc được nam nhân bằng nũng nịu hờn dỗi.
Nàng trừng mắt nhìn Phó Hồng Tuyết, gằn từng tiếng:
- Được ! Ta cút ! Ngươi không cần ta thì ta cút, song ta hỏi, chẳng lẽ ngươi quên đêm ấy, ngươi vồ lên mình ta như con dã thú vồ mồi ! Chẳng lẽ chỉ khi nào vắng bóng người, ngươi mới dám cưỡng hiếp ta ?
Phó Hồng Tuyết không đáp, không quay nhìn nàng.
Đinh Vân Lâm mỉa mai:
- Có phải là bây giờ ngươi hối hận lúc đó không đáp ứng sự đòi hỏi của hắn ?
Mã Phương Linh cười lạnh:
- Ngươi đừng đắc ý ! Ngươi cho rằng Diệp Khai thực sự thích ngươi à ? Nếu hắn yêu ngươi thật tình thì khi nào hắn để cho bọn ta tách rời ngươi với hắn, bắt ngươi đưa về nhà ? Hiện tại, biết đâu hắn chẳng đang ôm ấp một nữ nhân nào đó ? Biết đâu nữ nhân đó chẳng phải là Thúy Bình ?
Nàng lại cười vang, cuồng dại, vừa cười vừa lùi, lùi mãi đến rặng cây phía sau
lưng.
Rồi nàng ngưng cười.
Không còn ai thấy nàng nữa. Đinh Vân Lâm thở dài thốt:
- Nàng vốn là một thiếu nữ đáng thương, rất tiếc làm việc gì cũng sai lầm hết, cái sai lầm lớn của nàng là chọn sai nam nhân.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Còn ngươi.
Đinh Vân Lâm đáp:
- Ta không lầm.
Phó Hồng Tuyết bỉu môi.
- Diệp Khai ...
Đinh Vân Lâm chận lời:
- Ta sớm biết Tiểu Diệp là con người như thế nào. Dù cho hắn không ưa thích ta, cái đó cũng không sao. Chỉ cần ta ưa thích hắn là đủ.
Phó Hồng Tuyết buông nhanh:
- Nhưng ngươi ly khai hắn !
Đinh Vân Lâm đáp:
- Chỉ vì ta không còn làm sao hơn.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Tại sao ?
Đinh Vân Lâm căm hận:
- Bởi vì Đinh lão nhị của ta thừa lúc ta sơ ý, điểm vào huyệt tê nơi chân ta !
Phó Hồng Tuyết cau mày:
- Diệp Khai không can thiệp.
Đinh Vân Lâm cười khổ:
- Tư cách gì hắn can thiệp ? Đinh lão nhị là nhị ca của ta mà !
Nàng chớp mắt, ánh mắt ngời lên, tiếp:
- Nhưng ta biết, sớm muộn gì hắn cũng đến tìm ta. Tuy có vẻ dững dưng với mọi sự, hắn xem ra cũng là một tay đa tình, ta thấy rõ hắn đau khổ khi ta bị nhị ca bắt đi !
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Bây giờ ngươi có muốn đi tìm hắn không ?
Đinh Vân Lâm điểm một nụ cười:
- Trên đời, có hạng người, vĩnh viễn không ai tìm ra, chỉ còn có cách là chờ người đó đến, Diệp Khai thuộc hạng người đó.
Phó Hồng Tuyết nhìn nàng, thần sắc biến đổi kỳ quái.
Đinh Vân Lâm tiếp:
- Tuy ngươi gây thương thế cho nhị ca ta, ta vẫn không trách ngươi.
Phó Hồng Tuyết bâng quơ:
- Ạ ?
Đinh Vân Lâm tiếp:
- Tuy nhiên, ngươi phải hiểu, chẳng phải ta nói thế là vì ta hận nhị ca ta bắt ta đưa về nhà đâu nhé !
Phó Hồng Tuyết lại ạ lên một tiếng.
Đinh Vân Lâm tiếp:
- Nhờ ngươi chặt đứt cánh tay, nên y thức ngộ thực chất của mẫu người Mã Phương Linh. Nếu không mất một cánh tay ngày nay, thì y sẽ còn bị Mã Phương Linh lung lạc đến độ mất cả sáng suốt, và hậu quả tai hại đến cả giòng họ Đinh của ta cũng nên.
Một nam nhân kết hợp với một nữ nhân điêu ngoa, giảo hoạt thiếu thành tâm, thực ý thì chắc chắn là không hưởng hạnh phúc rồi, và chỉ đến ngày mà chờ một kết cuộc thê thảm thôi !
Đinh Vân Lâm tiếp:
- Cho nên, từ phút giây này ngươi có thể đi, ngươi càng đi gấp càng hay, đừng để cho nhị ca ta thấy ngươi khi tỉnh lại.
Phó Hồng Tuyết không đi.
Đinh Vân Lâm chờ mãi, chẳng thấy hắn nhích động, bèn hỏi:
- Tại sao ngươi không đi !
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Vì ta đang suy nghĩ về một việc.
Đinh Vân Lâm hỏi:
- Việc gì ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta không biết có nên giải huyệt cho ngươi hay không, để ngươi đi theo ta, hay là ta phải bế ngươi.
Đinh Vân Lâm biến sắc. Nàng kêu lên thất thanh:
- Ngươi có ý tứ gì ?
Chương trước | Chương sau