Polaroid
Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 52 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 41 - Kiếm nhanh tay đứt

↓↓

Phó Hồng Tuyết tiếp:

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ý tứ của ta là mang ngươi đi theo ta !


Đinh Vân Lâm hét lên:


- Ngươi điên !


Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:


- Ta không điên ! Ta biết ngươi không bao giờ chịu đi theo ta !


Đinh Vân Lâm kinh hãi, bỗng khoát tay, mấy chiếc lục lạc vàng khua vang leng keng.


Lục lạc bay ra, đánh vaò các yếu huyệt Nghinh Hương, Thiên Thực, Huyền cơ của Phó Hồng Tuyết.


Khoảng cách giữa nhau rất gần, nàng lại xuất thủ cực nhanh.


Phó Hồng Tuyết không né tránh, nhưng ánh đao chớp lên.


Ba chiếc lục lạc biến thành sáu mảnh.


Rồi ánh đao tắt, thanh đao chui vào vỏ, còn bàn tay Phó Hồng Tuyết thì chụp đúng cổ tay nàng.


Hắn xách nàng lên, quàng nhanh tay, ôm ngang hông nàng.


Đinh Vân Lâm gào thét vang ầm lên:


- Tên thọt chân vô liêm sĩ ! Buông ta xuống.


Phó Hồng Tuyết không nghe gì.


Trên xe, có xa phu, trên đường có khách bộ hành qua lại, ai ai cũng kinh hãi.


Phó Hồng Tuyết chẳng thấy gì.


Hắn ôm Đinh Vân Lâm chặy về hướng đông vùng núi, núi cao chót vót.


Đinh Vân Lâm không gào thét nữa.


Bởi nàng có làm gì, Phó Hồng Tuyết cũng lờ đi, cứ chạy thôi.


Nàng vừa sợ, vừa giận tự hỏi Phó Hồng Tuyết mang nàng đi đâu, và để làm gì


Nàng nhận thấy hắn mất bình thường, có thể là hắn đang điên loạn cũng nên.


Nàng nhớ, Mã Phương Linh nói câu này:


- Chỉ tại những nơi vắng vẻ người, ngươi mới dám gian dâm ta !


Câu nói đó thật là đáng sợ trong lúc này.


Càng lên cao, không khí càng lạnh.


Đinh Vân Lâm bắt đầu rung.


Phó Hồng Tuyết đặt nàng xuống, lạnh lùng nhìn nàng hỏi:


- Ngươi sợ ?


Đinh Vân Lâm vụt cười khan:


- Ta sợ cái gì ? Tại sao ta sợ ?


Dĩ nhiên, nàng cười rất miễn cưỡng, song cũng còn duyên dáng, không đến nỗi khó trông lắm.


Nàng tiếp:


- Chẳng lẽ ta sợ ngươi ! Ngươi là bằng hữu của Tiểu Diệp, bằng hữu của Tiểu Diệp là bằng hữu của ta, ta đi sợ bằng hữu sao ?


Phó Hồng Tuyết hỏi:


- Còn cừu nhân của hắn ?


Đinh Vân Lâm chớp mắt:


- Mường tượng hắn không có cừu nhân !


Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:


- Nếu hắn có cừu nhân, đương nhiên là cừu nhân của ngươi !


Đinh Vân Lâm gật đầu:


- Có thể làm như vậy, chỉ vì ...


Phó Hồng Tuyết chận lời:


- Chỉ vì trên đời này, người thân cận nhất của ngươi là hắn !


Đinh Vân Lâm mỉm cười.


Lần này nàng cười thật sự, một nụ cười chân chánh, ôn nhu, ngọt ngào.


Nhớ đến Diệp Khai, là nàng biến thành dịu hiền ngay.


Phó Hồng Tuyết hỏi:


- Nếu biết có người có thể giết hắn, thì ngươi phải làm sao ?


Đinh Vân Lâm lắc đầu:


- Không ai có thể giết hắn, không ai giết nổi hắn !


Phó Hồng Tuyết hỏi:


- Giả như có ?


Đinh Vân Lâm cắn môi:


- Ta sẽ không bao giờ dung tha kẻ đó, ta không hề tuyển chọn thủ đoạn. Bằng mọi cách, bằng mọi giá ta quyết đối phó với kẻ đó !


Phó Hồng Tuyết lập lại:


- Không chọn thủ đoạn !


Đinh Vân Lâm lắc đầu:


- Nhất định không !


Rồi nàng tiếp:


- Tuy ta không ác độc, song ta cũng dám ác độc với kẻ nào hãm hại Tiểu Diệp. Ta có thể cắn kẻ đó đứt từng mảnh thịt mà nhai tươi, nuốt sống !


Nàng chợt rung người, mường tượng linh cảm một sự bất tường.


Phó Hồng Tuyết quay mình, đưa lưng về nàng, hướng mặt về một cái gò nhỏ.


Cỏ chưa mọc trên gò, hiển nhiên là một cái gò mới được đắp lên.


Đinh Vân Lâm hỏi:


- Gò gì thế ?


Phó Hồng Tuyết đáp:


- Một nấm mồ.


Đinh Vân Lâm biến sắc:


- Mộ ? Sao ngươi biết là một nắm mộ ?


Phó Hồng Tuyết đáp: - Ta biết, vì chính tay ta đắp lên.


Âm thinh của hắn bốc lạnh, hơn cái lạnh của gió, tuyết nơi lưng chừng núi cao


vời.


Ý lạnh của âm thanh đó chuyển nhanh khắp người Đinh Vân Lâm, làm cho nàng run lên, dù nàng không nhát gan lắm !


Một lúc sau, nàng hỏi:


- Người nằm dưới mộ là ai ?


Phó Hồng Tuyết đáp:


- Ngươi thân cận của ta !


Đinh Vân Lâm kêu lên:


- Ngươi ... ngươi yêu nàng đến thế ?


Phó Hồng Tuyết gật đầu:


- Tình cảm của ta dành cho nàng thâm hậu hơn tình cảm của ngươi và Diệp Khai !


Đinh Vân Lâm gượng cười:


- Ta hy vọng nàng chết không phải vì bị người khác giết. Chứ nếu nàng bị ai đó giết thì chắc là ngươi cắn kẻ đó từng mảng thịt, từng mảng, mà nhai tươi nuốt sống rồi !


Phó Hồng Tuyết trầm giọng:


- Nàng bị người khác giết !


Đinh Vân Lâm giật mình, lẩm nhẩm:


- Nơi đây, gió lạnh quá !


Phó Hồng Tuyết thốt:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Nhà có hai cửa sổ

Nhà có hai cửa sổ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Truyện kinh dị số 1") Nhà

28-06-2016
Lời cha dặn con gái

Lời cha dặn con gái

Một người không tốt với con, con không nên quá bận tâm. Trong cuộc sống của con, không

30-06-2016
Quy luật tự nhiên

Quy luật tự nhiên

"Mặt Trời bằng tuổi nó, hay rõ hơn là cùng lớp, chỉ khác cái Mặt Trời là nam còn nó

23-06-2016
Biển đời người

Biển đời người

Bim mười lăm tuổi, người lép kẹp như con cá măng, mùa lạnh thì mũi lúc nào cũng

26-06-2016
Chỉ tại cái cục mụn

Chỉ tại cái cục mụn

Chỉ tại cái cục mụn  Chỉ từ cách nặn mụn, bạn có thể dự đoán được đối

05-10-2016