Tiết Võ lắc đầu:
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Mã Không Quần đang ở trong am, uống rượu.
Phó Hồng Tuyết cau mày:
- Thế người cất tiếng đó là ai ? Tại sao y biết rõ số người hội tề trong đêm đó mà cho rằng đã đủ ? Chẳng lẽ có nhiều kẻ chủ mưu, và y là một trong những kẻ chủ mưu đó ?
Tiết Võ cười.
Nụ cười của lão thần bí quá.
Lão tiếp:
- Dù cho tại hạ biết, cũng không thể cáo tố với các hạ !
Lão thuật luôn:
- Qua một lúc nữa, người trong họ Bạch từ trong am bước ra. Người nào cũng say, người nào cũng có vẻ vui, một thứ vui cởi mở, không mảy may miễn cưỡng.
Phó Hồng Tuyết cắn răng mạnh:
- Ai xuất thủ trước ?
Tiết Võ đáp:
- Xuất thủ trước, là những người chuyên dùng ám khí !
Nhưng, chẳng một ai đắc thủ.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Sau đó ?
Tiết Võ tiếp:
- Toàn bộ vào cuộc liền. Mã Không Quần vượt lên, nghinh chiến, như để bảo vệ Bạch Thiên Vũ. Song vừa tiến lên, thay vì đánh sang bọn hành thích, lão ta quay mình, hoành đao, chém vào người Bạch Thiên Vũ.
Phó Hồng Tuyết rít lên:
- Lão tặc sẽ đền tội ác ! Nhất định lão sẽ phải chết thảm !
Tiết Võ điềm nhiên tiếp:
- Lão chết hay thoát chết, cái đó không quan hệ đến tại hạ !
Phó Hồng Tuyết hừ một tiếng:
- Cả các hạ nữa, đừng hòng thoát chết.
Tiết Võ lắc đầu:
- Tại hạ không hề có ý trốn tránh. Bằng cớ là tại hạ vẫn còn ở đây, chờ các hạ. Tại hạ sẵn sàng gặp nhau mà !
Phó Hồng Tuyết trầm giọng:
- Các hạ còn gì cần nói nữa chăng ?
Tiết Võ gật đầu:
- Còn một câu.
Lão nâng chén rượu, uống cạn, rồi tiếp:
- Năm xưa, bọn tại hạ hành động như vậy, là không được quang minh, chánh đại lắm. Biết thế, ngày nay nhớ lại việc cũ, tại hạ vẫn không hối hận vì chỗ mờ ám đó. Bởi không có cách nào khác. Nếu bây giờ, sự tình tái diễn, tại hạ cũng đồng dạng hành động. Mười chín năm trước, là thế. Mười chín nam sau, vẫn thế.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Tại sao ?
Tiết Võ cao giọng:
- Vì Bạch Thiên Vũ không là một con người đáng giá con người !
Phó Hồng Tuyết đỏ mặt, trừng mắt:
- Các hạ ra đây ! Ra ngay !
Tiết Võ hỏi:
- Tại sao phải ra ?
Phó Hồng Tuyết tiếp luôn:
- Cầm chiếc thiết phủ của các hạ lên !
Tiết Võ lắc đầu:
- Tại hạ không cần dùng nó !
Bỗng, lão phá lên cười.
Giọng cười của lão kỳ quái hết sức.
Rồi lão quay sang gia nhân già, bảo:
- Đến giờ rồi !
Gia nhân già gật đầu:
- Đến rồi !
Tiết Võ hỏi:
- Ngươi còn muốn nói chi chăng ?
Gia nhân già đáp:
- Một câu thôi !
Chợt, gia nhân già, cũng như chủ nhân, phá lên cười, rồi tiếp:
- Thực ra, Bạch Thiên Vũ là một con người không đáng giá con người !
Phó Hồng Tuyết phi thân tới, như chim én vút nhanh.
Nhưng, hắn chậm chân một chút.
Tiết Võ cùng gia nhân già đã ngã xuống, vừa ngã vừa cười.
Nơi ngực mỗi người, có cắm một thanh đao.
Thanh đoản đao, rất bén, nhọn, do chính tay họ tự đâm vào mình, và bàn tay họ còn năm chuôi đao.
Tiết Võ dùng thanh đoản đao, cắt đứt mối cừu hận mười chín năm dài.
Chính lão tự tay cắt đứt hận cừu.
Không một ai báo phục hận cừu đó ! Cả Phó Hồng Tuyết cũng không báo phục được !
Nơi miệng xác chết, nụ cười còn nở, nụ cười sẽ theo họ mãi mãi xuống âm cung.
Nụ cười như nói với Phó Hồng Tuyết:
- Chúng ta sống đủ lắm rồi ! Còn ngươi ? Ngươi có biết là vì cái chi mà ngươi sống đó chăng ?
Ngươi sống vì cừu hận ? Ngươi có nên báo phục cừu hận đó chăng ?
... Năm xưa, chúnt ta hành động kém quang minh chánh đại thật. Song hiện tại, nếu cần tái diễn, ta cũng đồng dạng hành động !
... Bạch Thiên Vũ không xứng đáng là con người !
Đã có ba người nói câu đó: Liễu Đông Lai, Tiết Võ, và gia nhân già.
Tại sao họ nói thế ?
Liễu Đông Lai có nêu lý do. Còn Tiết Võ, còn gia nhân già, lý do của họ như thế
nào
Phó Hồng Tuyết nhất định không tin !
Phụ thân hắn, trong con mắt hắn, là một vị thần, hắn cũng đinh ninh mọi người đều xem phụ thân hắn như một vị thần.
Nhưng bây giờ, hắn bắt đầu sợ.
Bởi, hắn bắt đầu nghi ngờ.
Tại sao một số đông nhất lưu cao thủ, nhất tâm nhất trí quyết diệt trừ phụ thân hắn ?
Tại sao họ bất chấp nhất thiết, cố tạo thành một lực lượng liên minh, đối phó với phụ thân hắn ?
Một vấn đề cực quan trọng, ai giải đáp cho hắn ?
Đứng đó, nhìn hai xác chết, hắn run người.
Hắn hoài nghi, là hắn bắt đầu bớt hăng say làm cái việc báo cừu, phục hận.
Hắn tự hỏi: có nên tiếp tục đi giết người nữa chăng ? Thiên chức của hắn, là báo phục hận cừu kia mà ! Hắn từ cừu hận sanh ra, lớn lên trong cừu hận, lớn lên để mà giết người kia mà !
Hắn có nên buông tha những người còn lại ?
Hắn hoài nghi, là mối hận cừu mất cái ý nghĩa của nó rồi, ý nghĩa độc đáo của
Hận cừu mất ý nghĩa độc đáo, thì sự báo phục cũng mất ý nghĩa thiêng liêng của
nó.
nó.
Chương trước | Chương sau