- Các hạ không hiểu ?
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Diệp Khai cau mày:
- Hễ đối đầu với Vạn Mã Đường là phải chết ?
Trần Đại Quan nín lặng.
Diệp Khai hỏi:
- Vạn Mã Đường mời các vị đến ?
Trần Đại Quan nín lặng.
Miệng lão ngậm cứng, song tay lão mở rộng. Từ bàn tay, một vần sáng gồm ngàn mảnh sao bay tới.
Đồng thời gian, từ bên ngoài cửa sổ bay vào một quả hình tròn, màu bạc. Quả tròn đó vừa đến bên trong phòng liền nổ, những điểm sáng bay tung tóe.
Cũng đồng thời gian, một thanh đao cắm phập vào yết hầu Trần Đại Quan.
Không thể thấy thanh đao.
Chỉ thấy ám khí. Aùm khí thì trông thấy, nhưng không còn thấy Diệp Khai ở đâu
Rồi bao nhiêu điểm sáng tắt lịm.
Diệp Khai vẫn mất dạng.
Không một tiếng động, trừ tiếng gió rít từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ lòn vào, vi
cả.
vu.
Một lúc sau, một cánh tay ló qua cửa sổ, cánh tay từ bên ngoài thò vào trong.
Bàn tay có ngón dài, các ngón rất sạch sẽ, nhưng ống tay áo rất dơ, bê bết những mỡ, những dầu.
Bàn tay không thể là của Trương Lão Thực, nhưng tay áo thì của lão là cái chắc !
Kế tiếp, một gương mặt ló vào.
Mặt của Trương Lão Thực !
Người đó chưa thất Diệp Khai, chỉ thấy thanh đao ở yết hầu Trần Đại Quan.
Bàn tay của y bỗng cứng đơ ! Rồi cổ của y lại có một thanh đao cắm sâu như yết hầu của Trần Đại Quan.
Diệp Khai từ từ trên trần nhà, nhảy xuống, trước hết thu nhặt ám khí còn lại trên hai xác chết, sau đó rút hai thanh phi đao ra khỏi yết hầu của hai xác chết, cất kỹ, rồi lẩm nhẩm:
- Ta không giết người thừa ! Ta dám bảo đảm điều đó. Ta chỉ giết những kẻ không thể không giết !
Tống Lão Bản mở to hai mắt !
Trong gian phòng, có hai người, cả hai cùng nằm trên giường.
Trong hai, có một là nữ nhân, tư thế nằm giống như tư thế nằm của vợ Trần Đại Quan, bất quá, mái tóc của bà đã bạc trắng.
Vợ chồng họ đã cao niên kỷ lắm rồi.
Vợ chồng họ đang ngủ say. Và người chồng mở to mắt khi có kẻ thứ ba vào phòng.
Thực ra, lão thức dậy sợ tiếng động một bàn tay, chứ người thứ ba chưa vào hẳn.
Lão mở mắt ra, là thấy ngay bàn tay đó.
Một bàn tay cầm đến hai vật. Vật rất kỳ quái.
Một vật, giống cỏ gai mọc lan tràn ngoài đồng, một vật giống đóa hoa bằng thủy ngân, kết tinh.
Ngẩng mặt lên, lão thấy Diệp Khai.
Diệp Khai hỏi:
- Các hạ biết vật chi đây chăng ?
Tống Lão Bản lắc đầu, niềm sợ hãi hiện lộ nơi ánh mắt.
Diệp Khai thốt:
- Ám khí !
Tống Lão Bản kêu lên:
- Ám khí ?
Diệp Khai gật đầu:
- Ám khí là vật giết người, mờ ám, giết cách lén lút !
Chẳng rõ lão hiểu hay không, chỉ thấy lão gật đầu.
Diệp Khai tiếp:
- Một loại, mang tên Ngũ Độc Như Ý Man. Một loại gọi là Hỏa Thọ Ngân Hoa. Hai loại đó, là ám khí độc môn của Hoa Phong và Phan Linh !
Tống Lão Bản nghe khô cổ họng.
Lão miễn cưỡng điểm một nụ cười, thốt:
- Tại hạ chưa từng nghe danh hai vị đại hiệp đó !
Diệp Khai lắc đầu:
- Họ không phải là đại hiệp !
Lão Bản tặt lưỡi:
- Không phải ?
Diệp Khai tiếp:
- Họ là những tặc tử trong Ngũ Môn, những dâm tặc !
Chàng trầm gương mặt, tiếp luôn:
- Tại hạ bình sanh rất trọng mạng sống của con người. Nhưng, đối với bọn này, tại hạ bắt buộc phải có ngoại lệ.
Tống Lão Bản thốt:
- Tại hạ ... hiểu ! Không ai chẳng hận những dâm tặc !
Chàng trầm gương mặt, tiếp luôn:
- Nhưng bọn này lại thuộc Ngũ Môn, họ có năm người chuyên dùng ám khí.
Tống Lão Bản cau mày:
- Năm người ?
Diệp Khai tiếp:
- Giang hồ gọi năm người đó là Ngũ Độc. Trừ hai người đó, còn có ba người nữa ! Ba người sau, còn độc hơn hai người trước !
Tống Lão Bản chớp mắt:
- Không lẽ cả năm người cùng đến ?
Diệp Khai đáp:
- Đại khái là vậy, không thiếu một người nào.
Tống Lão Bản hỏi:
- Họ đến từ lúc nào ?
Diệp Khai thốt:
- Cùng ngày với các cỗ quan tài.
Tống Lão Bản chớp mắt:
- Sao không ai thấy họ ? Họ đều là những người ở lại giữa thị trấn nhỏ bé này, họ dễ bị phát giác, bởi thị trấn càng nhỏ, dân cư của thị trấn càng hiếu kỳ, có người lạ là toàn thị trấn biết ngay !
Diệp Khai tiếp:
- Hôm đó không chỉ có năm kẻ ấy đến mà thôi ! Còn nhiều người nữa. Song tất cả đều nằm trong quan tài, làm gì có người trông thấy !
Tống Lão Bản hừ khẽ:
- Cái lão gù lưng chuyển vận số quan tài đến đây, là cố ý âm thầm đưa các người đó đến đây ?
Diệp Khai gật đầu:
- Đại khái là vậy !
Tống Lão Bản hỏi:
- Rồi bây giờ ? Họ vẫn còn ở trong quan tài ?
Diệp Khai đáp:
- Hiện giờ trong quan tài, chỉ có những người chết !
Tống Lão Bản thở khì:
- Thế là họ đã chết hết !
Diệp Khai tiếp:
Chương trước | Chương sau