Lộ Tiểu Giai cười nhẹ.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nụ cười của y lúc nào cũng lạnh, dù là đang lúc đắc ý nhất.
Y thốt:
- Các hạ nói chuyện hơn nửa ngày, chỉ có mỗi một câu đó là đúng khẩu khí của một Diệp Khai.
Bọn Trần Đại Quan đã vào trong nhà lâu rồi, ngồi quanh đó, song ckhông dám lên tiếng chen vào câu chuyện.
Họ chờ lịnh, như nô tỳ chờ chủ nhân.
Lộ Tiểu Giai mường tượng không phát giác là họ có mặt trên cõi đời này.
Y không quay nhìn ai, chỉ hỏi bâng quơ:
- Ở đây có ai chi tiền thay cho ta chăng ?
Trần Đại Quan lập tức cười vuốt, đáp:
- Có ! Có ! Tự nhiên có !
Lộ Tiểu Giai lại hỏi:
- Cái gì ta muốn, ngươi hoàn toàn lo liệu được chăng ?
Trần Đại Quan gấp giọng:
- Được ! Được ! Xin Lộ đại hiệp cứ phân phó !
Lộ Tiểu Giai tiếp:
- Năm cân đậu phộng rang, đừng chín quá, đừng sống quá !
Trần Đại Quan vâng một tiếng.
Lộ Tiểu Giai tiếp:
- Một thùng lớn nước sôi, một thùng cây, cao độ sáu thước !
Trần Đại Quan lại vâng một tiếng:
Lộ Tiểu Giai tiếp:
- Chuẩn bị hai chiếc áo lót mới tinh, bằng lụa !
Lần này Trần Đại Quan hỏi:
- Hai chiếc ?
Lộ Tiểu Giai gật đầu:
- Một chiếc, mặc trước khi giết người. Một chiếc để thay, sau khi giết xong.
Trần Đại Quan vâng lượt nữa.
Lộ Tiểu Giai tiếp:
- Nếu có một quả đậu hư thúi, là ta chặt bàn tay ngươi. Nếu có hai quả hư thúi, ta giết ngươi !
Trần Đại Quan nghe lạnh xương sống. Nhưng lão cũng phải vâng.
Lượt thứ tư !
Diệp Khai hỏi:
- Các hạ nhất định tắm trước khi giết người ?
Lộ Tiểu Giai đáp:
- Giết người, đâu phải như giết heo ! Giết người là một việc làm rất thống khoái ! Mình phải sảng khoái để làm một việc thống khoái !
Diệp Khai mỉm cười:
- Người sắp bị các hạ giết, chẳng lẽ nhất định chờ các hạ tắm xong ?
Lộ Tiểu Giai lạnh lùng:
- Kẻ đó có thể không chờ, tại hạ có thể chặt đôi chân hắn trước, sau đó tắm rửa xong, sẽ giết chết luôn.
Diệp Khai thở dài:
- Không ngờ các hạ có lắm sự phiền phức trước khi giết người !
Lộ Tiểu Giai thốt:
- Sự phiền phức chỉ có sau khi giết xong !
Diệp Khai chớp mắt:
- Phiền phức như thế nào ?
Lộ Tiểu Giai tiếp:
- Phiền phức này tối quan trọng ! Phải có, dù là phiền phức !
Y chưa đáp.
Diệp Khai chợt kêu:
- Nữ nhân ! Cần có nữ nhân ?
Lộ Tiểu Giai gật gù:
- Câu nói thông minh thứ hai !
Diệp Khai cười khổ:
- Nữ nhân là mối phiền phức lớn lao của nam nhân, cần phải là thông minh mới hiểu như vậy !
Lộ Tiểu Giai thốt:
- Cho nên, các ngươi phải chuẩn bị cho ta một nữ nhân thuộc hạng không chê được đó nhé !
Câu này đương nhiên hướng về Trần Đại Quan.
Trần Đại Quan do dự:
- Nếu vị cô nương áo đỏ vừa rồi trở lại ?
Lộ Tiểu Giai bật cười:
- Ngươi sợ nàng ghen ?
Trần Đại Quan gãi đầu:
- Làm sao bọn này không sợ ! Cái đầu của tại hạ chắc là phải bị đấm nát nhừ như dưa thúi ruột !
Lộ Tiểu Giai hỏi:
- Ngươi tin là nàng trở lại tìm ta ?
Trần Đại Quan cau mày:
- Không có thể như vậy sao ?
Lộ Tiểu Giai thốt:
- Bình sanh, ta không hề quen biết nàng !
Trần Đại Quan trố mắt:
- Thế tại sao ...
Lộ Tiểu Giai trầm gương mặt:
- Chẳng lẽ ngươi không thấy nàng cố ý đến đây gây náo loạn ?
Trần Đại Quan giật mình.
Lộ Tiểu Giai tiếp:
- Có lẽ các ngươi hành sự không kín đáo, nên để lộ bí mật, nàng biết ta sẽ đến đây, nên đến trước !
Trần Đại Quan ngơ ngác:
- Đến trước để làm gì ?
Lộ Tiểu Giai bỉu môi:
- Sao ngươi không hỏi nàng !
Trần Đại Quan sợ hãi song gượng cười.
Một nụ cười giả tạo !
Mường tượng, suốt đời lão chỉ cười giả ! Nói một cách khác, nụ cười giả tạo đó hầu như chạm khắc trên khuôn mặt lão !
Cửa hàng tơ lụa của lão không lớn lắm.
Nhưng ở địa phương nghèo nàn này có một cửa hàng như vậy kể cũng là tay có máu mặt !
Hôm nay, dĩ nhiên mọi sanh ý tại tiểu trấn này hầu như tạm ngừng.
Và hai gã tiểu công trong cửa hiệu ngồi canh ruồi đợi ngày tàn rồi về với gia đình.
Trần Đại Quan trở về cửa hiệu, đi luôn ra ngoài nhà sau, cách một khoảng sân.
Giữa sân có một cây không sanh trái, nhưng có tàng cây trồng cho có bóng mát hơn là để sanh lợi.
Chương trước | Chương sau