Nơi cội cây, có một người đang đứng chờ lão.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nằm mộng, lão cũng không tưởng có người ở đây chờ lão !
Và người đó là Diệp Khai.
Diệp Khai cười hỏi:
- Chắc các hạ không ngờ được là tại hạ ở đây ?
Trần Đại Quan giật mình.
Song giật mình mà làm gì nữa !
Bắt buộc lão phải gượng cười hỏi:
- Sao Diệp công tử không ở đó, đàm đạo với Lộ đại hiệp ? Xem chừng cả hai nói năng hợp ý lắm mà.
Diệp Khai thở dài:
- Đến một hạt đậu phộng của y cũng không đãi cho ăn, thì hứng thú gì mà trò chuyện lâu dài ? Tại hạ đói rả ruột đây, tưởng chừng nếu có trâu, cũng thừa sức ăn cả một con trâu đấy !
Trần Đại Quan thốt:
- Tại hạ định trở về đây, nấu nước cho Lộ đại hiệp. Trong nhà bếp còn mấy món ăn, nếu Diệp công tử không hiềm thô sơ, thì ...
Diệp Khai chận lời:
- Nghe nói Trần đại tẩu là một tay bếp rất có hạng, các hạ quả có diễm phúc trên
đời.
Trần Đại Quan thở dài:
- Đáng tiếc cho công tử là đến không đúng lúc. Bà ấy đang thọ bệnh.
Diệp Khai cau mày:
- Bệnh ?
Trần Đại Quan buồn ra mặt:
- Khá nặng đấy, Diệp công tử ơi ! Vừa ngã bệnh là bà ta nằm liệt luôn !
Diệp Khai chợt cười lạnh:
- Tại hạ không tin !
Trần Đại Quan giật mình:
- Tại hạ lừa dối công tử làm gì ?
Diệp Khai lạnh lùng:
- Hôm qua, bà ấy còn đi đứng sây sấy kia mà ! Đau chi mà đau gấp thế ? Tại hạ muốn thăm bệnh bà ấy !
Chàng trầm gương mặt chuẩn bị chạy vào phòng trong.
Trần Đại Quan cúi đầu, từ từ thốt:
- Nếu vậy, tại hạ phải đưa công tử đi !
Lão dẫn Diệp Khai vào ngọc phòng nhẹ tay vén cửa màn lên.
Phòng rất tối, cửa sổ đóng kín, mùi thuốc bốc lên nồng nặc.
Một nữ nhân nằm trên giường, tóc xõa loạn, mặt hướng vào trong, chăn đắp phủ từ chân lên đầu.
Trạng uống của một người mang bệnh nặng.
Diệp Khai thở dài:
- Xem ra tại hạ trách oan các hạ !
Trần Đại Quan cười vuốt:
- Chẳng sao cả !
Diệp Khai hỏi:
- Không khí oi bức thế này, sao Trần đại tẩu lại đắp chăn. Dù không bệnh cũng phải bệnh luôn !
Trần Đại Quan thốt:
- Hôm qua bà ấy đắp đến hai chiếc chăn, mà vẫn còn run đáng sợ đấy !
Diệp Khai vụt cười:
- Người chết rồi còn run là run cái nỗi gì ?
Chàng lướt tới, thò tay vào chăn, sờ.
Người bệnh lạnh cứng !
Chàng rút tay ra, mường tượng sợ làm kinh động xác chết.
Vĩnh viễn không ai làm kinh động một xác chết được !
Rồi chàng từ từ quay đầu lại.
Trần Đại Quan đứng đó, đang cười âm trầm. Một nụ cười đồng dạng muôn thuở, một nụ cười điêu khắc trên gương mặt gỗ ?
Mặt gỗ là mặt giả !
Diệp Khai thở dài:
- Xem ra, vĩnh viễn tại hạ không có cái diễm phúc thưởng thức tài nấu bếp của Trần đại tẩu !
Trần Đại Quan lạnh lùng:
- Người chết còn nấu nướng làm sao được !
Diệp Khai hỏi:
- Còn các hạ ?
Trần Đại Quan đáp gọn:
- Tại hạ không là người chết !
Diệp Khai thốt:
- Nhưng, đáng lý các hạ phải chết rồi ! Nói một cách khác, đáng lý Trần Đại Quan phải chết rồi !
Trần Đại Quan kêu bâng quơ:
- Ạ ?
Diệp Khai tiếp: - Tại hạ có thấy các hạ nằm trong một cỗ quan tài ! Đôi mắt của Trần Đại Quan chớp lia, song nụ cười vẫn nở như thường. Nụ cười khắc trên gương mặt gỗ !
Diệp Khai tiếp:
- Muốn giả trang thành một Trần Đại Quan, tưởng chẳng có gì quá khó khăn. Bởi, con người đó thường xuyên cười giả tạo, con người đó như luôn luôn mang một chiếc nạ có nụ cười giả tạo.
Trần Đại Quan lạnh lùng:
- Cho nên, Trần Đại Quan phải chết ! Con người thật phải chết, để cho con người giả thay thế !
Diệp Khai tiếp luôn:
- Các hạ giả mạo rất khá. Nhưng sự giả mạo dù khéo đến đâu, cũng không qua mắt vợ nhà. Trừ có phép lạ biến thể, biến con người này thành con người kia.
Trần Đại Quan thốt:
- Cho nên vợ người thật phải chết, bởi vợ người thật không chấp nhận người giả. Mà người giả thì không muốn bị bại lộ !
Diệp Khai cười nhẹ:
- Tại hạ lấy làm lạ, không hiểu tại sao, các vị không nhét luôn vợ Trần Đại Quan vào quan tài. Như vậy có phải là gọn hơn chăng !
Trần Đại Quan đáp:
- Cần có một người bệnh, nằm tại đây, mới hay hơn chứ ! Dù sao, tại hạ cũng phải che mắt bọn người làm công !
Diệp Khai mỉm cười:
- Các hạ đề phòng bọn công nhân, nhưng lại quên một người !
Trần Đại Quan thở ra:
- Cho nên, tại hạ đáng chết !
Đoạn, lão tiếp luôn:
- Thực sự, việc này không liên quan mảy may đến các hạ !
Diệp Khai gật đầu:
- Tại hạ hiểu ! Mọi dàn cảnh đều hướng về Phó Hồng Tuyết.
Trần Đại Quan gật đầu:
- Hắn đáng chết ! Chân chánh đáng chết !
Diệp Khai chớp mắt:
- Tại sao ?
Trần Đại Quan hỏi lại:
Chương trước | Chương sau