Vừa lúc đó, từ trong chiếc khăn, khói phun ra cuồn cuộn.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Khói màu tía, đẹp như ráng chiều.
Khi chàng quăng trả nữ nhân lên giường thì khói đã bao bọc quanh chàng.
Tống Lão Bản nhìn chàng cười ghê rợn, chờ chàng ngã xuống ...
Nhưng, chàng không ngã.
Khi khói tan, chàng vẫn tự nhiên như lúc đầu, mắt vẫn sáng, mặt vẫn tươi.
Kỳ quái !
Hóa Cốt Chướng Khí, nào phải là vật thường ! Dù con người bằng sắt, hít phải một chút thôi, cũng mềm nhũn thân hình như bột nhão !
Tống Lão Bản sợ hãi đến cứng người.
Diệp Khai thở dài, thốt:
- Đúng là các hạ !
Tống Lão Bản hỏi:
- Các hạ sớm biết tại hạ là ai ?
Diệp Khai thở dài lượt nữa:
- Nếu không sớm biết, thì tại hạ đã ngủ rồi !
Tống Lão Bản trố mắt:
- Thế là các hạ có chuẩn bị trước khi đến đây !
Diệp Khai mỉm cười:
- Tại hạ đã chịu khó nói dông dài với các hạ như vậy, đáng lý các hạ không nên để tại hạ thất vọng trở về. Nội cái việc tại hạ chuẩn bị kỹ trước khi đến tìm các hạ, cũng đủ nói lên một sự quyết tâm ! Quyết tâm tìm chân lý !
Tống Lão Bản căm hờn.
- Các hạ làm cách nào hóa giải khí độc của tại hạ ?
Diệp Khai thốt:
- Các hạ từ từ suy đoán thử xem !
Tống Lão Bản vụt sáng mắt lên.
Diệp Khai tiếp:
- Chỉ cần các hạ tiết lộ lai lịch kẻ giúp các hạ cải sửa dung mạo ...
Tống Lão Bản hỏi chận:
- Nếu không ?
Diệp Khai điềm nhiên:
- Thì các hạ không còn bao nhiêu phút giây nữa để suy đoán xem tại hạ làm cách nào hóa giải độc khí của các hạ !
Tống Lão Bản trừng mắt, cười lạnh:
- Tại hạ bất tất phải suy đoán. Tại hạ có cách buộc các hạ phải nói ngay !
Diệp Khai lắc đầu:
- Khó có cơ hội làm việc đó lắm !
Tống Lão Bản hừ một tiếng.
Diệp Khai tiếp:
- Chỉ cần các hạ nhích động bàn tay, một chút thôi, là các hạ vĩnh viễn nằm xuống luôn, tại chỗ !
Giọng nói nhẹ nhàng, song oai nghiêm, đầy tự tin, cầm chắc nói sao là làm được
vậy.
Tự nhiên đối tượng phải tin.
Tống Lão Bản thở dài:
- Tại hạ không biết các hạ thực sự là ai. Nhưng tại hạ tin !
Diệp Khai cười nhẹ:
- Tin, là khỏi hối hận !
Tống Lão Bản thốt:
- Nếu tại hạ không nói, thì vĩnh viễn các hạ không tưởng nổi con người đó là ...
Vĩnh viễn, lão không tiếp trọn câu nói.
Lão rung bắn người lên, đôi mắt đứng tròng liền, tròng đen biến mất, chỉ còn màn trắng dã.
Diệp Khai lướt tới thấy một mũi châm cắm nơi yết hầu lão.
Chiếc châm màu xanh đậm !
Thì ra, Đỗ Bà Bà quả thật chưa chết ! Bởi, đó là một mũi Đoạn Trường châm !
Bà ở đâu ? Không lẽ là nữ nhân nằm trên giường đó ! Nữ nhân đã tắt thở từ lâu ! Đâu phải bất cứ ai cũng chịu nổi Hoá Cốt Chướng Khí như Diệp Khai !
Chàng ngẩng đầu lên.
Nơi nóc nhà, có lỗ thông hơi. Lỗ đó là một mảnh giấy bồi, khoét trống ở giữa.
Quanh vành khoét trống, có dấu rách.
Diệp Khai không muốn lưu lại lâu hơn. Chàng cũng không dám tung mình qua lỗ hổng đó.
Đoạn trường châm đâu phải là vật dễ khinh thường ? Nhất là Đỗ Bà Bà ẩn mình, mà chàng thì lộ hình ?
Chàng tự cho là may ! Giả như mũi châm đó thay vì bắn vào yết hầu Tống Lão Bản, lại bắn vào chàng, chàng có tránh kịp chăng ?
Chàng do cửa sổ vào, bây giờ cũng do cửa sổ ra. Chàng hiểu, lỗ thông hơi bên trên, là một cạm bẫy ! Bên ngoài lỗ, hẳn là có một vài mũi Đoạn Trường châm chực chờ chàng.
Chàng ra khỏi nhà, đến bức tường, nhún chân nhảy lên.
Đứng trên đầu tường, nhìn ra, chàng chỉ thấy bao la đồng cỏ, cỏ khô cằn, vì đất xấu, vì khí hậu nóng bức.
Không xa lắm, có mấy ngôi nhà nghèo nàn, xơ xác.
Dưới một tàng cây, giữa sân trước một ngôi nhà, có một nữ nhân đang ngồi, một lũ trẻ con bao quanh nàng.
Nàng, là thiếu nữ đứng trên cán cờ, chạm mặt với Lộ Tiểu Giai cách đó không
lâu.
Nàng đã bỏ chiếc áo màu hồng, hiện tại vận áo màu nguyệt bạch.
Diệp Khai ngồi trên đầu tường nhìn nàng đùa với lũ trẻ.
Một lúc sau, lũ trẻ tản mác, còn lại một mình nàng ngồi đó.
Diệp Khai nhảy xuống, tiến đến nàng.
Tên nàng, là Đinh Vân Lâm. Diệp Khai tiến đến nàng, hiển nhiên là cả hai có quen nhau !
Nhưng, quen như thế nào ?
Họ nhìn nhau, cùng cười, nụ cười không ẩn ác ý.
Nàng hỏi:
- Ngươi có quên chăng !
Chàng hỏi lại:
- Quên cái chi ?
Đinh Vân Lâm tiếp:
- Ngươi nhờ ta làm cho ngươi một việc, phải quấy gì ta cũng đã làm rồi !
Diệp Khai thản nhiên:
- Ạ !
Đinh Vân Lâm tiếp:
- Ngươi bảo ta mạo nhận Lộ Tiểu Giai, để thám thích lai lịch của bọn đó !
Diệp Khai thốt:
- Nhưng cô nương có dọ xét được cái quái chi đâu ?
Đinh Vân Lâm bĩu môi:
- Ngươi không thể trách ta !
Diệp Khai cau mày:
- Không trách cô nương thì trách ai ?
Đinh Vân Lâm tiếp:
- Trách ngươi ! Chính là ngươi bảo là hắn không thể đến sớm !
Chương trước | Chương sau