The Soda Pop
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 148 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 8 - Hổ huyệt

↓↓

- Quê quán của ngươi ?

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Hoài Nam, Tích Khê, thôn Khê Đầu.


- Phụ mẫu của ngươi ?


- Lý Vân Chu, Lý Quách thị.


Câu hỏi hỏi rất mau, câu trả lời của Vô Kỵ lại rất lưu loát.


Bởi vì chỉ cần là chuyện bọn họ có thể hỏi tới, chàng không biết đã tự hỏi mình bao nhiêu lần.


Chàng tin rằng cho dù là công môn lão lại từng tra án nhiều năm cũng tuyệt đối không thấy được lời nói của chàng là thật hay giả.


Chàng nói đương nhiên không phải là nói thật, cũng tịnh không hoàn toàn là giả.


- - Nếu quả mình muốn lừa người ta, tối thiểu trong ba câu nói láo phải thêm vào bảy câu nói thật, người ta mới có thể tin được.


Chàng chưa quên lời giáo huấn đó.


Chỗ chàng nói vối là quê hương của bà vú của chàng, chàng thậm chí có thể nói được phương ngôn của nơi đó.


Nơi đó cách xa ở đây rất xa, bọn họ cho dù có muốn đi điều tra, đi về ít nhất cũng phải mất hai chục ngày.


Muốn điều tra một người căn bản không tồn tại càng hao phí thời gian, đợi đến lúc bọn họ điều tra ra chân tướng, sớm nhất cũng là chuyện sau một tháng, trong vòng một tháng đó, chàng có thể làm được rất nhiều chuyện.


Chàng nhất định phải tận lực tranh thủ thời gian.


Chàng nói phụ thân của chàng là một tú tài thi rớt, hồi chàng còn rất nhỏ, cha mẹ đều đã mất.


Chàng lưu lãng giang hồ, gặp được một dị nhân nằm trong quan tài, dẫn chàng về một huyệt động như một phần mộ, truyền hơn một năm võ công và kiếm pháp.


Dị nhân đó bị trúng độc tê liệt, không thể để chàng ở lâu, cho nên chàng chỉ còn nước lại đi lưu lãng giang hồ.


Dị nhân đó cảnh cáo chàng, không cho phép chàng dùng kiếm pháp mà xưng danh trong giang hồ, cho nên chàng chỉ còn nước làm một kẻ sát nhân vô danh.


Người sống bằng nghề sát nhân vốn nhất định phải khước từ thanh danh, gia đình, tình cảm.


Chàng và Đường Ngọc có thể kết giao bằng hữu là vì bọn họ đều là người vô tình.


Gần đây chàng lại ngộ kiến Đường Ngọc ở Sư Tử Lâm, hai người kết bạn đồng hành, đến tiểu thành nơi biên duyên Thục cảnh, Đường Ngọc nửa đêm đi phó ước, trễ rồi mà chưa về, lúc chàng tìm thấy thì Đường Ngọc đã thành phế nhân bán sống bán chết.


Chàng đem Đường Ngọc về, ngoại trừ vì quan hệ bằng hữu giữa hai người ra, cũng là vì chàng muốn tìm chỗ tránh cừu thù.


Chàng tin đối đầu của chàng cho dù có biết chàng đang ở Đường Gia Bảo Phố, cũng tuyệt không dám đến tìm chàng.


Những lời nói đó không cần biết là thật hay giả, lại hoàn toàn hợp tình hợp lý.


Lúc chàng nói đến dị nhân trong quan tài, hô hấp của mọi người trong bóng tối nghe được đều phảng phất biến thành nặng nề.


Bọn họ, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng đã nghe qua truyền thuyết liên quan đến người đó.


Nhưng bọn họ tịnh không hỏi nhiều về chuyện của người đó, giống như ai ai cũng không muốn đề cập đến ôn thần vậy.


Bọn họ cũng không hỏi đến lần ước hẹn chết chóc của Đường Ngọc ở tiểu thành nơi biên cảnh.


Đường Khuyết, không còn nghi ngờ gì nữa, đã điều tra chuyện đó rất rõ ràng, những an bài của Vô Kỵ ở đó tịnh không lãng phí chút nào.


Bọn họ tranh nghị đích thị là có nên để một người có phiền hà ở lại hay không.


Trong bóng tối chợt vang lên một giọng nói nhẹ hẫng, tất cả mọi tranh nghị đều lập tức đình chỉ.


Một thanh âm suy nhược già nua chầm chậm kết luận:


- Không cần biết hắn là ai, hắn vẫn là bằng hữu của Đường Ngọc, không cần biết vì sao hắn đã đưa Đường Ngọc về, hắn cuối cùng cũng đã đưa Đường Ngọc về. Cho nên hắn có thể ở lại, hắn muốn ở lại đây bao lâu, cứ cho ở lại bấy lâu.


Cho nên Vô Kỵ đã ở lại.


oo Đêm.


Song cửa sổ khép hờ, gió ngoài song cửa lùa vào, vừa trong veo, vừa tươi mát.


Đường Khuyết đã đi, trước lúc đi, hắn nheo mắt cười nói với Vô Kỵ:


- Ấn tượng của Lão Tổ Tôn đối với ngươi rất tốt, hơn nữa nghĩ lời nói của ngươi đều là nói thật, cho nên mới để ngươi ở lại.


Muốn qua mặt một lão thái bà đã làm tới bậc tổ mẫu tịnh không phải là chuyện rất khốn khó.


Có thể qua mặt Thượng Quan Nhẫn không phải là dễ.


Đó có lẽ chỉ vì lão ta có nằm mộng cũng không tưởng được Triệu Vô Kỵ dám đến Đường Gia Bảo Phố, có lẽ là vì thanh âm, dung mạo của Vô Kỵ quả thật đều đã biến đổi rất nhiều.


Vô Kỵ chỉ có thể nghĩ như vậy.


Bởi vì chàng không tin đó là vận khí, cũng không tưởng ra được lý do nào khác.


Chàng rất muốn nhìn xem Thượng Quan Nhẫn có phải cũng đã biến đổi, có thể làm cho chàng nhận không ra.


Chàng chỉ có thể cảm thấy chỗ đó là một sảnh đường rất lớn, ngoại trừ Đường Khuyết và Thượng Quan Nhẫn ra, ít nhất còn có mười người đang ở đó.


Mười người đó, không còn nghi ngờ gì nữa, đều là nhân vật thủ não của Đường gia.


Chỗ đó, không còn nghi ngờ gì nữa, là trong "Hoa Viên". Rất có thể là trung ương cơ mật phát ra hiệu lệnh của Đường Gia Bảo Phố.


Lúc đi, chàng bị Đường Khuyết điểm vào huyệt ngủ. Thủ pháp điểm huyệt của Đường Khuyết vừa chuẩn vừa nặng, chàng không còn cảm giác gì.


Lúc về, Đường Khuyết đối với chàng khách khí, chỉ bất quá dùng một vuông lụa đen che mắt chàng, còn dùng một tiểu kiệu loại hoạt can khiêng chàng đi.


Chàng tuy vẫn nhìn không thấy đường xuất nhập, lại có thể cảm thấy được từ tiểu lâu chỗ chàng trú ngụ đến đó tổng cộng đã đi một ngàn bảy trăm tám mươi ba bước.


Mỗi một bước chàng đều tính hết.


Từ chỗ đó trở về, có đi xuống dốc, có ba chỗ có bậc thang, tổng cộng là chín mươi chín bậc thang, qua một vườn hoa, một cánh rừng, còn đi qua một dòng suối.


Chàng có thể ngửi thấy hương hoa và tiếng lá cây xào xạc, cũng nghe được tiếng suối chảy.


Lúc đi qua dòng suối, chàng còn ngửi được một mùi vị lưu huỳnh tiêu thạch, dòng suối đó rất có thể là suối nước nóng.


Khí hậu Thục Trung ấm nóng, rất có nhiều chỗ có suối nước nóng.


Hiện tại mở song cửa ra là có thể nhìn thấy cánh rừng hồi nãy chàng đi ngang.


Ra khỏi cánh rừng, quẹo phải, đi lên bậc đá có ba mươi tám nấc, quẹo qua một vườn hoa đầy hoa thược dươc, mẫu đơn, là đến dòng suối nước nóng đó.


Đến dòng suối nước nóng, khoảng cách đến chỗ tra vấn không còn xa nữa.


Chàng tin rằng mình nhất định có thể tìm ra.


Trên con đường đó đương nhiên khó tránh khỏi có cảnh vệ núp canh, nhưng hiện tại đêm đã khuya, phòng thủ nhất định có sơ hở.


Hà huống hôm nay chàng mới đến, người ta cho dù có hoài nghi chàng cũng tuyệt đối không tưởng được chàng đêm nay đã có hành động.


Chàng nghĩ đây là cơ hội của chàng, sau này vị tất có thể có cơ hội tốt như vầy.


Chàng quyết định bắt đầu hành động.


Song cửa sổ đã mở ra, bên ngoài song cửa là cánh rừng, từ dưới đất lên đến song cửa tuyệt không quá ba trượng.


Nhưng chàng tịnh không leo từ song cửa xuống.


Nếu có người đang giám thị chàng, chỗ chú ý nhất nhất định là song cửa sổ đó.


Cho nên chàng thà đi ra cửa chính, đi xuống lầu, cho dù bị người ta phát hiện, chàng cũng có thể giải thích:


"Giường chiếu chỗ mới còn chưa quen, cho nên ngủ không được, muốn đi ra ngoài dạo một chút".


Chàng đã học vô luận làm chuyện gì đều trước hết phải chừa lại cho mình một con đường thoái.


Ngoài cửa có một con đường, ba gian phòng kia cửa đều đóng kín, cũng không biết có ai trú ngụ.


Nơi đây tưởng tất là khách phòng chỗ Đường gia tiếp đãi tân khách, Quách Tước Nhi rất có thể cũng ở đây.


Nhưng Vô Kỵ tịnh không muốn đi tìm gã.


Chàng tuyệt không thể để bất cứ người nào của Đường gia nhìn thấy bọn chàng là bằng hữu.


Đó cũng là một con đường thoái chàng lưu lại cho mình.


Trong ngoài tiểu lâu quả nhiên không có cảnh vệ, trong khu rừng cũng không thấy có mai phục bí mật gì.


Những năm gần đây, trong giang hồ không có ai dám xâm phạm Đường Gia Bảo Phố, đã thanh bình quá lâu luôn luôn khó tránh khỏi có chút sơ ý, hà huống nơi đây gần sát trung ương nội bộ của Đường gia, người không quen biết căn bản không có cách nào tiến nhập vào khu này.


Vô Kỵ lại vẫn rất cẩn thận.


Cánh rừng chiếm một khoảnh đất rất rộng, theo tính toán của chàng, phải đi bốn trăm mười ba bước mới có thể vượt qua.


Chàng tin tính toán của mình tuyệt đối chuẩn xác.


Cho dù lối bước đi, bước ngắn bước dài, sai biệt lắm cũng không thể quá ba mươi bước.


Chàng tính đúng phương hướng, bước đúng bốn trăm mười ba bước.


Trước mặt vẫn là cây cối rậm rạp.


Chàng lại bước thêm ba chục bước.


Trước mặt vẫn là cây cối rậm rạp.


Chàng bước thêm năm chục bước nữa.


Trước mặt vẫn là cây cối rậm rạp.


Lòng bàn tay của Vô Kỵ đã toát mồ hôi lạnh.


Cánh rừng này không ngờ đột nhiên đã biến thành một biển cây vô biên vô bờ, xem chừng vĩnh viễn đi không ra được.


Lẽ nào trong rừng cây có mai phục một thứ kỳ môn độn giáp ?


Chàng không nhìn thấy.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Chia tay và quay lại

Chia tay và quay lại

(khotruyenhay.gq) "Xin lỗi, chịu đựng không phải nghề của tớ. Chia tay đi. Ok?" - "Không

01-07-2016
Đem con chữ về bản

Đem con chữ về bản

Pá với Mế không phải lo cho con đâu con là con của Pá là người của núi rừng, chả có

24-06-2016
Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại là truyện teen của tác giả Himasu Rin mình thấy rất hay nên giới

21-07-2016 25 chương
Gió

Gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không") "Khi một

25-06-2016
Thị phi ở đời

Thị phi ở đời

Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người

24-06-2016