Teya Salat
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 129 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 8 - Hổ huyệt

↓↓

Lá cây dày đặc che chắn ánh đêm, cả tinh quang cũng không rọi xuyên được.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng quyết định leo lên ngọn cây nhìn thử.


Quyết định đó của chàng là sai lầm.


Dưới tình huống như vầy, vô luận là sai lầm lớn hay nhỏ đều là sai lầm trí mệnh.


oo BBaằ è è nngg HHưữ õ õ uu TThhưứ ù ù HHaaiii Nếu trong rừng không có mai phục bí mật, trên ngọn cây đương nhiên càng không thể có.


Đó là ý tưởng rất hợp lý, đại đa số người đều có thể nghĩ như vậy, nhưng ý tưởng đó là sai lầm.


Vô Kỵ vừa phóng lên ngọn cây, đã biết mình sai lầm, lại đã quá trễ.


Bất chợt giữa lúc đó, hàn quang lóe lên, hỏa tinh bắn bốn phía, một ngọn kỳ hoa hỏa tiễn bắn thẳng lên bầu trời đêm hắc ám.


Cùng một sát na đó, có hai mũi tên như hai luồng kình phong vụt bắn tới.


Chàng có thể lại nhảy xuống đất, theo đường cũ mà quay về.


Nhưng chàng không làm như vậy.


Chàng tin rằng hành tung của chàng vừa hiện ra, mai phục xung quanh nhất định sẽ toàn bộ phát động, khu rừng vốn rất an toàn hiện tại nhất định đã giăng đầy sát cơ, nếu quả có thể rời khỏi khu rừng này, trái lại có thể sẽ an toàn hơn.


Chàng quyết định nhảy trên ngọn cây.


Đây là phán đoán của chàng trong một nháy mắt, chính chàng cũng không biết phán đoán đó có chính xác hay không.


Mũi chân chàng tìm một cành cây cứng, nhún trên cành mà bắn mình đi.


Tiếng gió như tên bay lướt tới đằng sau chàng.


Chàng không quay đầu lại nhìn.


Hiện tại đã là lúc hơi thở sinh tử treo đầu sợi tóc, chàng một khi quay đầu lại có thể chết liền ở đây.


Mỗi một phân lực lượng, mỗi một sát na của chàng đều không thể lãng phí. Thân người chàng cũng biến thành như một mũi tên lần theo ngọn cây mềm mại mà bay về phía trước.


Lại có hai mũi tên bắn qua, bay lướt qua đỉnh đầu chàng.


Chàng vẫn không nghe thấy tiếng hò hét nào, không nhìn thấy bóng người nào, nhưng nơi đây đã đến chỗ giăng đầy sát cơ trí mệnh.


Ngày tháng thái bình tịnh không khiến cho phòng thủ của Đường Gia Bảo Phố sơ xuất, thanh danh lâu đời không suy sụp của Đường gia tịnh không phải là vì may mắn mà có.


Từ trên ngọn cây mà nhìn, cánh rừng này tịnh không phải là vĩnh viễn đi không hết.


Trước cánh rừng là một khoảnh đất trống, ngoài hai mươi trượng mới có chỗ giấu mình.


Vô luận là ai muốn xuyên qua khoảnh đất hai chục trượng đó đều khó tránh khỏi phải bộc lộ thân hình.


Một khi thân hình vừa bộc lộ, lập tức biến thành mục tiêu xạ tiễn.


Vô Kỵ đã không thể thoái lui, trước mặt cũng không còn đường đi, lúc đó trên ngọn cây chợt lại có một bóng người thoáng hiện.


Thân pháp của người đó phảng phất còn nhanh hơn cả Vô Kỵ, động tác càng nhanh hơn, một mũi tên bắn tới, y thuận tay phẩy văng đi, thân hình búng một cái đã ra ngoài mười trượng.


- - Người đó là ai ?


- - Y cố ý bộc lộ thân hình mình, hiển nhiên là vì Vô Kỵ, y dụ mai phục đi mở đường cho Vô Kỵ.


Người đó đương nhiên là bằng hữu của Vô Kỵ.


Người đầu tiên Vô Kỵ nghĩ tới là Quách Tước Nhi, ngoại trừ Quách Tước Nhi ra, cũng không còn người nào khác.


Chàng không nghĩ ngợi gì nữa, thân thể mau mắn hạ xuống, liên tiếp dùng ba thứ thân pháp "Bình Sa Lạc Nhạn", "Yến Tử Tam Sao Thủy", Phi Điểu Đầu Lâm", chàng mau chóng xuyên qua khỏi khoảnh đất trống, phóng vào vườn hoa.


Nằm phục dưới một luống hoa thược dược, chàng nghe thấy một tràng tiếng cước bộ nhanh nhẹn phóng qua.


Mai phục ngầm ở đây tuy cũng đã bị bóng người hồi nãy dụ đi, nhưng vườn hoa này cũng tuyệt không phải là nơi có thể lưu lại lâu.


Chàng nên đi đâu ?


Chàng không dám hạ quyết định một cách khinh thị, vô luận là đi đâu, chàng đều không nắm chắc có thể thoát thân.


Giữa lúc đó, chàng chợt nhìn thấy một kỳ tích.


Sao giăng đầy trời.


Chàng chợt nhìn thấy một cụm hoa thược dược đang di động, không phải là lá cây đung đưa, mà là rễ đang di động.


Cội rễ một chùm chợt rời khỏi mặt đất, giống như có một bàn tay vô hình lôi kéo cụm hoa đó lên.


Dưới đất lộ ra một huyệt động, trong huyệt động đột nhiên lộ ra một cái đầu.


Không phải là đầu chuột đất, cũng không phải là đầu thỏ, mà là đầu người, đầu tóc bù xù, dài thượt, đã hoa râm.


Vô Kỵ thất kinh, còn chưa nhìn rõ diện mục của hắn, người đó đã lên tiếng:


- Có phải người của Đường gia muốn tìm ngươi ?


Vô Kỵ không thể không thừa nhận.


Người đó thốt:


- Vô đây, mau vô đây.


Nói xong câu đó, đầu của hắn đã rụt trở lại.


Người đó là ai ? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện từ dưới đất ? Tại sao lại muốn Vô Kỵ theo hắn vào trong động ? Trong cái động đó có bí mật gì ?


Vô Kỵ không tưởng nổi, cũng không có thời gian nghĩ ngợi.


Chàng lại nghe thấy một tràng tiếng cước bộ, lần này đang phóng qua bên chàng.


Giữa những luống hoa phảng phất còn có ánh lửa lấp lóe.


Chàng chỉ còn nước trốn vào trong cái động đó, chàng hoàn toàn không còn đường chọn lựa.


Bởi vì chàng đã nghe thấy thanh âm của Đường Khuyết.


Trong động không ngờ có một địa đạo rất sâu, Vô Kỵ nhảy tọt vào, dùng cụm hoa thược dược che lại miệng động, bên trong lập tức biến thành một màn hắc ám, cả thò tay mình ra cũng không nhìn thấy được.


Tiếng cước bộ bên trên càng gấp gáp, càng nhiều, qua một hồi rất lâu mới nghe thấy giọng nói nhỏ xíu của người hồi nãy:


- Ngươi đi theo ta.


Vô Kỵ chỉ còn nước mò mẫm, lần theo địa đạo đi về phía trước, địa đạo eo hẹp, chỉ đủ để một người bò đi.


Người trước mặt bò rất chậm.


Hắn không thể không đặc biệt cẩn thậm, bởi vì nếu hắn bò nhanh hơn, Vô Kỵ liền nghe thấy một tràng tiếng xích sắt chấn động.


Sau đó Vô Kỵ mới biết tay chân người đó đều bị xích sắt khóa giữ, cả binh khí bén nhọn cũng không chém đứt được loại xích sắt đó.


Hắn của phải là người của Đường gia không ?


- - Nếu hắn là người của Đường gia, tại sao có thể bị người ta dùng xích sắt khóa giữ, nhốt dưới đất ?


Nếu hắn không phải là người của Đường gia, hắn là ai ? Sao lại đến đây ?


oo Địa đạo phảng phất rất sâu, lại không biết sâu bao nhiêu, phảng phất rất dài, lại không biết dài bao nhiêu.


Vô Kỵ chỉ cảm thấy địa đạo vốn rất âm lãnh đã dần dần nóng bức, ẩn ước còn có thể nghe thấy tiếng nước suối chảy, chàng có thể đoán được ở đây là bên dưới dòng suối.


Sau đó chàng nghe lão nhân đó nói:


- Đến rồi.


Ở đây vẫn không có đèn, không có ánh sáng, Vô Kỵ vẫn chưa nhìn thấy gì.


Nhưng chàng đã có thể đứng lên, hơn nữa có thể cảm thấy nơi đây rất rộng rãi.


Chàng lại nghe lão nhân đó nói:


- Đây là nhà của ta.


Đây còn là ở dưới đất, nhà của lão nhân đó sao lại ở dưới đất ? Lẽ nào lão không thể gặp người ta ? Không muốn gặp người ta ?


Hay là người ta không để cho lão gặp ?


Ở đây vẫn là Đường Gia Bảo Phố, nếu lão không phải là người của Đường gia, nhà của lão sao lại ở Đường Gia Bảo Phố ?


Nếu lão là người của Đường gia, tại sao lại trú dưới đất ?


Thanh âm nói chuyện của lão nhân đó trầm lắng, khàn khàn, phảng phất tràn đầy thống khổ, thống khổ không thể nói ra với người ta.


Vô Kỵ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi lão, nhưng lão đã hỏi Vô Kỵ trước:


- Ngươi có mang theo đuốc không ?


- Không.


- Có mang theo hỏa liêm hỏa thạch không ?


- Cũng không.


Không có lửa, không có ánh sáng, nhìn không thấy.


Chỗ thò năm ngón tay của mình ra cũng không thấy, không có ánh sáng thật là một chuyện rất thống khổ.


Vô Kỵ nói:


- Ở đây là nhà của ông, ông đáng lẽ nên giữ đồ dẫn lửa.


Lão nhân hỏi:


- Ta cần có đồ dẫn lửa làm gì ?


Vô Kỵ đáp:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Non Dimenticar

Non Dimenticar

Tôi bất lực, nhưng tôi biết cô ấy còn đau khổ hơn tôi. Vậy nên chỉ đành có thể

25-06-2016
Người chồng điên

Người chồng điên

"Cô câm miệng cho tôi!" Chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, một cái tát

30-06-2016
Thuộc về má

Thuộc về má

Người đời luôn có những khoảng cách, không bao giờ có công bằng, chị biết. Nhưng

24-06-2016
Thiên sứ của mẹ

Thiên sứ của mẹ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Viên sỏi

Viên sỏi

Nhớ Cụ, mà chưa về được để thắp cho cụ một nén nhang, vì cuộc đời cứ kéo tôi

29-06-2016