- Thắp đèn.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lão nhân hỏi:
- Ta tại sao phải thắp đèn ?
Vô Kỵ hỏi:
- Ông chưa từng thắp đèn sao ?
Lão nhân đáp:
- Ta chưa bao giờ thắp đèn, ở đây cũng không thể thắp đèn.
Vô Kỵ ngẩn người.
Chàng thật không thể tưởng tượng được một người làm sao có thể quanh năm sinh hoạt ở một địa đạo tối tăm không ánh mặt trời như vầy.
Lão nhân lại hỏi:
- Ngươi là ai ? Sao lại đến đây ? Ngươi tìm Đường gia có phải là có thù hận gì không ?
Lão hỏi một hơi ba câu hỏi, Vô Kỵ cả một câu cũng không trả lời.
Vô Kỵ cả một chữ cũng không nói.
Lão nhân hỏi:
- Ngươi tại sao lại không nói ?
Vô Kỵ đáp:
- Bởi vì ta không nhìn thấy lão, ta tuyệt không nói với người ta không nhìn thấy.
Lão nhân thốt:
- Nếu ngươi không quá ngu, hiện tại đáng lẽ đã nghĩ đến ta là người mù.
Vô Kỵ quả thật đã nghĩ đến điểm đó.
Lão nhân thốt:
- Ngươi nhìn không thấy ta, ta cũng nhìn không thấy ngươi, vậy là rất công bình rồi.
Vô Kỵ vẫn không nói gì.
Chàng chừng như thật đã hạ quyết tâm tuyệt không nói với người mình không nhìn thấy.
Lão nhân cũng không nói gì.
Một người trẻ tuổi bị một lão đầu tử thần bí quái dị dẫn đến một nơi như vầy, làm sao có thể nhịn không mở miệng ?
Lão tính Vô Kỵ sớm muộn gì sẽ nhịn không nổi, lão không tưởng được Vô Kỵ hoàn toàn khác biệt với người khác.
Vô Kỵ trầm lắng nhẫn nhịn phi thường.
Cũng không biết đã qua bao lâu, lão nhân trái lại lại nhịn không được, chợt hỏi:
- Ta bội phục ngươi, tiểu tử ngươi thật là giỏi.
Vô Kỵ không mở miệng.
Lão nhân thốt:
- Ngươi đương nhiên có thù với Đường gia, nhưng ngươi không ngờ có thể trà trộn lọt vào Đường Gia Bảo Phố, không ngờ có can đảm đến cấm khu của Đường Gia Bảo Phố thám thính, bằng vào một điểm đó, đã rất là giỏi rồi.
Vô Kỵ không mở miệng.
Lão nhân thốt:
- Đến lúc này, chỗ này, ngươi không ngờ vẫn có thể nhẫn nhịn trầm tĩnh, xem chừng đã tính ta ở đây nhất định có đèn, nếu quả ngươi kiên trì không mở miệng, ta sẽ thắp đèn lên.
Lão thở dài, lại nói:
- Tiểu tử trẻ tuổi như ngươi thật không có nhiều, ta thật rất cần một bằng hữu như ngươi.
Vô Kỵ vẫn không mở miệng.
Vô luận lão nhân đó nói gì, chàng cả một chút phản ứng cũng không có.
Tới lúc đó, đèn đã được thắp lên.
Ánh đèn chiếu ra từ một trản thủy tinh đăng chế tác cực kỳ tinh xảo, vô luận dưới bất kỳ tình huống nào, vô luận gió lớn tới cỡ nào, đều tuyệt đối không động được tới ngọn lửa trong lồng đèn.
Đối với đèn, lão ta nhất định phải đặc biệt cẩn thận, bởi vì nơi này đâu đâu cũng chất đầy lưu huỳnh, tiêu thạch, hỏa dược, chỉ cần sơ sài một chút, hậu quả khó thể tưởng nổi.
Lão nhân ngồi sau một cái bàn rất lớn, trên bàn đặt đầy khí cụ mà Vô Kỵ chưa từng thấy qua, có thứ giống như ngân châm, có thứ giống như ống điếu, có thứ giống như hạt nhãn khô, có thứ cong cong quẹo quẹo.
Trong địa thất vừa tối mù, vừa ẩm ướt, ngoại trừ cái bàn đó ra, trong góc còn có một cái giường.
Lão nhân đó hoạt động trong huyệt động này giống như một con chuột đất, tay chân đều bị người ta dùng một sợi xích sắt rất to khóa buộc, trên bộ mặt trắng tái vì không khí ẩm thấp mà mọc đầy lang ben to như đồng tiền, nhìn giống như một cái mặt nạ rẻ tiền, từ trên thân người lão ta phát ra một mùi hôi khăm khẳm, lão ta ít nhất đã một năm liền chưa tắm rửa.
Y phục mặc trên người lão đã rách rưới tới mức cả ăn mày cũng không thèm đụng đến.
Lão sống không khác gì một con chó.
Nhưng thần tình của lão, động tác của lão, lại khơi khơi mang theo một thứ ngạo khí khó tả.
Một người như vậy còn có chỗ nào đáng để kiêu ngạo ?
Vô Kỵ đang nhìn tay lão.
Toàn thân lão vừa dơ dáy vừa hôi thúi, đôi tay lại sạch sẽ lạ thường, không những sạch sẽ mà còn rất ổn định.
Ổn định một cách lạ thường.
Lão tuy mù như một con dơi, sống không khác gì một con chó, đôi tay lại bảo dưỡng rất tốt.
Lão đặt đôi tay trên bàn, cũng không biết vì để bảo vệ cho sạch sẽ khô ráo, hay là khoe với người ta.
Vô Kỵ không thể không chú ý đến đôi tay đó.
Chàng không bao giờ tưởng được một người như vậy lại có một đôi tay như vậy.
Ngọn lửa trong thủy tinh đăng cực kỳ ổn định.
Lão nhân hỏi:
- Hiện tại ngươi có phải đã nhìn thấy ta ?
Vô Kỵ đáp:
- Ừm.
Lão nhân hỏi:
- Hiện tại ngươi có phải đã có thể nói được rồi ?
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi là ai ?
Câu đó chàng vốn không muốn hỏi, lại nhịn không được phải hỏi, bởi vì trong lòng chàng chợt có một ý tưởng rất kỳ quái.
Không những kỳ quái, mà còn đáng sợ.
Lão nhân phảng phất cũng bị câu hỏi đó làm giật mình, lẩm bẩm:
- Ta là ai ? Ta là ai ?
Trên mặt lão tuy hoàn toàn không có biểu tình gì, trong thanh âm lại mang theo một nỗi thống khổ và trào phúng vô phương hình dung được.
Lão bỗng thở dài:
- Ngươi vĩnh viễn không tưởng được ta là ai, bởi vì chính ta cũng cơ hồ đã quên ta là ai.
Vô Kỵ lại nhìn tay lão, trong lòng lại dâng lên một ý tưởng vừa kỳ quái, vừa đáng sợ.
Một ý tưởng mà cả chính chàng cũng không dám tin, lại khơi khơi không khỏi nghĩ tới.
Bởi vì thần tình kiêu ngạo của lão nhân đó, bởi vì đôi tay ổn định lạ thường của lão, cũng bởi vì Mật Cơ.
- - Nàng tại sao nhất định phải đến Đường Gia Bảo Phố ? Đường Khuyết tại sao nhất định muốn dồn nàng vào tử địa ?
Vô Kỵ chợt thốt:
- Ta biết ngươi là ai.
Lão nhân cười lạnh:
- Ngươi biết sao ?
Vô Kỵ đáp:
- Ngươi họ Lôi.
Ánh mắt chàng ghim chặt trên mặt lão nhân, sắc mặt lão nhân quả nhiên đã có biến, biến thành rất đáng sợ.
Vô Kỵ không dám nhìn mặt lão nữa, nói lớn:
- Ngươi là Lôi Chấn Thiên !
Toàn thân lão nhân đột nhiên bạnh cứng, giống như có một mũi châm đột nhiên đâm thấu tủy sống.
Qua một hồi rất lâu, rất lâu, cả người lão lại chừng như đột nhiên băng hội, nói từng tiếng:
- Không sai, ta là Lôi Chấn Thiên !
oo Giang Nam Lôi gia bằng vào độc môn hỏa dược ám khí mà thành danh, cho tới nay đã được hai trăm năm.
Chương trước | Chương sau