Pair of Vintage Old School Fru
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 150 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 8 - Hổ huyệt

↓↓

- Chỉ tiếc còn có một điểm không tốt mấy.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vô Kỵ hỏi:


- Điểm gì ?


Đường Khuyết không trả lời, hỏi ngược:


- Ngươi trú ở khách sạn, chưởng quầy của khách sạn có phải cũng hỏi quý tính đại dạnh của ngươi ? Từ đâu đến ? Đến đây có công cán gì ?


Vô Kỵ đáp:


- Phải.


Đường Khuyết hỏi:


- Ta có bao giờ hỏi ngươi chưa ?


Vô Kỵ đáp:


- Chưa.


Đường Khuyết hỏi:


- Ngươi có biết tại sao ta còn chưa hỏi không ?


Vô Kỵ hỏi:


- Tại sao ?


Đường Khuyết đáp:


- Bởi vì ta không thể cho ngươi cơ hội luyện tập.


Vô Kỵ hỏi:


- Luyện tập cái gì ?


Đường Khuyết đáp:


- Luyện tập nói láo.


Hắn lại nhíu mày:


- Nói láo nhiều lần, cả chính mình cũng sẽ tin, hà huống là người khác.


Vô Kỵ nói:


- Có lý.


Đường Khuyết thốt:


- Cho nên những chuyện đó bọn ta chỉ có thể hỏi ngươi một lần, không cần biết ngươi có nói láo hay không, bọn ta nhất định có thể nhìn ra.


Vô Kỵ hỏi:


- Bọn ngươi ?


Đường Khuyết đáp:


- Ý tứ "bọn ta" là ngoại trừ ta ra còn có những người khác.


Vô Kỵ hỏi:


- Những người khác đó là ai ?


Đường Khuyết đáp:


- Là những người chỉ cần nhìn là biết ngươi có nói láo hay không.


Hắn lại dùng bàn tay vừa mập vừa trắng đó nắm chặt tay Vô Kỵ:


- Kỳ thật ta biết ngươi tuyệt không nói láo, nhưng ngươi nhất định phải thông qua ải này mới có thể ở lại đây.


Vô Kỵ hỏi:


- Các ngươi chuẩn bị khi nào hỏi ?


Đường Khuyết đáp:


- Bây giờ.


Hai chữ đó vừa nói xong, hắn đã điểm vào huyệt đạo của Vô Kỵ.


Vô Kỵ để hắn nắm chặt tay là đã chuẩn bị để hắn điểm huyệt.


Vô Kỵ nhất định phải để Đường Khuyết nghĩ chàng đã hoàn toàn tín nhiệm hắn, đã tuyệt đối tín nhiệm hắn.


- - Một người trong lòng mình không có gian trá mới có thể đi tín nhiệm người khác.


Chàng nhất định phải để Đường Khuyết nghĩ trong tâm chàng thản nhiên.


- - Nếu quả mình muốn người ta tín nhiệm mình, trước hết phải để người ta nghĩ mình tín nhiệm người ta.


Chàng nhất định phải làm cho Đường Khuyết tín nhiệm chàng, nếu không chàng căn bản không có cách nào sinh tồn ở đây.


oo Ánh đèn sáng chóa chiếu thẳng vào mặt Vô Kỵ.


Bốn bề một màn hắc ám.


Chàng không nhìn thấy gì hết, chỉ có thể nghe thấy trong bóng tối có tiếng hô hấp nhè nhẹ, hơn nữa tuyệt đối không chỉ có một người.


Chàng không biết những người đó là ai, cũng không biết Đường Khuyết đã dẫn chàng đến đâu.


Chàng cũng không biết những người đó đang chuẩn bị dùng cách nào để tra hỏi chàng.


Trong bóng tối lại có tiếng bước chân vang lên, có thêm vài người từ bên ngoài đi vào.


Có một người hững hờ nói bốn chữ:


- Ta đã đến trễ.


Người đó tịnh không phải muốn giải thích tại sao mình đến trễ, càng hoàn toàn không có ý xin lỗi.


Người đó xem chừng nghĩ người ta đều nên đợi người đó.


Thanh âm của người đó trầm lắng, lãnh đạm, tràn đầy tự tin, hơn nữa còn mang theo một thứ kiêu ngạo khó tả.


Nghe thấy thanh âm người đó, máu huyết toàn thân Vô Kỵ tựa hồ xông hết lên đỉnh đầu, toàn thân phảng phất như bị lửa thiêu.


Chàng đương nhiên nhận ra thanh âm của người đó.


Cho dù có đày chàng xuống địa ngục vạn kiếp không hồi phục, cho dù có bằm toàn thân chàng nát nhừ như bùn sình, thiêu thành tro tàn, chàng cũng tuyệt không thể quên được người đó.


Thượng Quan Nhẫn !


Ngươi đó là Thượng Quan Nhẫn.


Thượng Quan Nhẫn chung quy đã xuất hiện.


Vô Kỵ tuy còn chưa nhìn thấy lão ta, lại đã có thể nghe được hơi thở của lão ta.


Thù hận bất cộng đái thiên, huyết lệ vĩnh viễn chảy không hết, tuyệt không có bất cứ một ai có thể tưởng tượng được nỗi khốn khổ và khó chịu đó ...


Hiện tại thù nhân đã ở chung một phòng, chỉ cách một làn hơi, chàng lại chỉ còn nước ngồi yên đó như một tử thi, cả động cũng không thể động.


Chàng tuyệt không thể động.


Chàng nhất định phải dùng tận lực khống chế lấy mình. Hiện tại thời cơ còn chưa đến, hiện tại chàng chỉ cần động là chết không chỗ chôn thân.


Chết thì không sợ.


Nhưng nếu chàng chết đi, thù nhân của chàng vẫn còn sống, chàng làm sao dám nhìn phụ thân dưới cửu tuyền được.


Chàng thậm chí cả một chút biểu tình lạ lùng cũng không thể để lộ ra.


Tuyệt không có bất cứ một ai có thể hiểu được thứ nhẫn nại đó gian nan đến cỡ nào, thống khổ đến cỡ nào.


Nhưng chàng nhất định phải nhẫn nại.


Đầu chàng phảng phất có một lưỡi đao bén ngót đang chẻ ra làm hai, cắt xẻ từng phân từng phân.


Nhưng chàng nhất định phải nhẫn nại.


Thượng Quan Nhẫn đã ngồi xuống.


Ánh đèn từ trong bốn trản khổng minh đăng chế tác tinh xảo bắn ra, tập trung trên mặt Vô Kỵ.


Trên mặt Vô Kỵ đã rướm mồ hôi.


Chàng tuy nhìn không thấy Thượng Quan Nhẫn, Thượng Quan Nhẫn lại nhìn thấy chàng rất rõ.


Chàng chưa từng nghĩ mình có thể gặp lại Thượng Quan Nhẫn dưới tình huống như vầy.


Chàng tin bộ dạng của mình đã biến đổi rất nhiều, có lúc chính chàng nhìn vào gương cũng không nhận ra mình.


Nhưng chàng lại không thể tin chắc xác định Thượng Quan Nhẫn có phải cũng không nhận ra chàng.


Thượng Quan Nhẫn nếu nhận ra chàng, hậu quả đó chàng cảm liên tưởng cũng không dám tưởng.


Cái ghế chàng ngồi tuy rộng rãi bằng phẳng, chàng lại cảm thấy không khác gì ngồi trên một lò lửa ghim đầy gai nhọn.


Mồ hôi lạnh đã ướt đẫm y phục chàng.


Trong bóng tối chung quy đã có thanh âm truyền ra, tịnh không phải là thanh âm của Thượng Quan Nhẫn, Thượng Quan Nhẫn không ngờ lại không nhận ra chàng.


"Họ tên của ngươi là gì ?" Thanh âm trong bóng tối đang hỏi.


- Lý Ngọc Đường.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Truyện Dạy Dỗ Vị Hôn Phu có cốt truyện hơi lạ so với những truyện teen cùng thể

22-07-2016 50 chương
Thư gửi cho cánh diều

Thư gửi cho cánh diều

Thôi thì cứ gởi những tâm sự này theo cánh diều để nhờ gió mang đi, hay đáp vào

24-06-2016
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Tiếng đàn núi

Tiếng đàn núi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") "Bấy lâu nay ai

24-06-2016
Mẹ

Mẹ

Con nhỏ trong mắt tôi bỗng lớn vút lên. Cao tới mức để nhìn thấy cái trán dồ

23-06-2016
Bố...!!!

Bố...!!!

Nhìn trên tay bố còn mấy chục ngàn tiền lẻ, con không lấy trả lại cho bố, bố cũng

29-06-2016