Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 106 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 8 - Hổ huyệt

↓↓

Quách Tước Nhi giận dữ hét:

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ta tại sao lại đi giao kết bằng hữu với hung thủ sát nhân ?


Đường Khuyết nheo mắt, cười nói:


- Bởi vì ngươi cũng chỉ bất quá là một tên trộm vặt, tịnh không hay ho gì hơn hắn.


Quách Tước Nhi không nói gì, lại vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Vô Kỵ.


Vô Kỵ không lý gì tới gã.


Đường Khuyết cười lớn, dùng đôi bàn tay mập mạp trắng nõn nắm tay Vô Kỵ:


- Không cần biết ngươi vì sao mà đến đây, đã đến rồi, ta tuyệt không để ngươi đi.


Vô Kỵ hỏi:


- Tại sao ?


Đường Khuyết đáp:


- Bởi vì ta thích ngươi.


Hắn nheo mắt cười cười:


- Cho dù ngươi đến đây giết người, chỉ cần người ngươi giết không phải là ta, không quan hệ gì.


Tay hắn vẫn còn đặt trên tay Vô Kỵ, lúc đó chợt có đao quang lóe lên, đâm thẳng vào sau lưng Vô Kỵ.


Đao rút ra từ trong giày của Tiểu Bảo.


Gã một mực chằm chằm nhìn Vô Kỵ một cách oán hận, giống như một bà vợ ghen tuông đang nhìn tình nhân của chồng.


Gã dụng toàn lực đâm một đao.


Tay Vô Kỵ bị nắm chặt.


Vô Kỵ căn bản không quay đầu lại, bỗng đá ngược một cước, Tiểu Bảo bị đá bay bổng lên.


Sau lưng chàng xem chừng còn có mắt.


Đường Khuyết lại cười lớn:


- Sát thủ phải cần mười vạn lượng mới chịu xuất thủ sát nhân quả nhiên có chút tài nghệ.


Vô Kỵ lạnh lùng thốt:


- Người muốn mười vạn lượng mới chịu xuất thủ sát nhân, không những cần có tài nghệ, còn phải có quy củ.


Đường Khuyết hỏi:


- Quy củ gì ?


Vô Kỵ đáp:


- Có người muốn đánh bể mũi ta, ta nhất định đánh bể mũi hắn.


Đường Khuyết hỏi:


- Có người muốn giết ngươi, ngươi nhất định cũng phải giết hắn ?


Vô Kỵ đáp:


- Ta không giết hắn.


Đường Khuyết hỏi:


- Tại sao ?


Vô Kỵ hững hờ đáp:


- Bởi vì ta chưa từng giết người miễn phí.


Tiểu Bảo ôm mũi, lau máu, khản giọng nói:


- Nhưng ta nhất định phải giết ngươi.


Gã xông qua:


- Ngươi nhớ lấy, sớm muộn gì cũng có một ngày ta giết chết ngươi.


Gã xông ra ngoài bỏ đi.


Quách Tước Nhi chợt cười, cười lớn:


- Lý Ngọc Đường, Lý Ngọc Đường, xem ra không cần biết ngươi trốn ở đâu, cũng có người muốn giết ngươi, người như ngươi có thể sống lâu mới là quái sự.


Vô Kỵ lạnh lùng nhìn gã, gằn từng tiếng:


- Ngươi là ngoại lệ.


Quách Tước Nhi hỏi:


- Ngoại lệ gì ?


Vô Kỵ đáp:


- Ta chưa từng giết người miễn phí, nhưng vì ngươi, ta lại rất có thể phá lệ một lần.


Quách Tước Nhi không cười nữa, cũng lạnh lùng nhìn chàng chằm chằm, cũng lạnh lùng thốt:


- Ngươi cũng là ngoại lệ.


Vô Kỵ thốt:


- Ồ ?


Quách Tước Nhi nói:


- Ta chưa từng ăn cắp đồ miễn phí, nhưng vì ngươi, ta lúc nào cũng có thể phá lệ một lần.


Vô Kỵ cười lạnh:


- Ngươi có thể ăn cắp cái gì của ta ?


Quách Tước Nhi đáp:


- Ăn cắp cái đầu ngươi.


Hai người đồng thời quay mình, chừng như ai cũng không chịu nhìn đối phương thêm một lần nữa.


Nhưng giữa tích tắc bọn họ chuyển mình, hai người đều len lén trao đổi một ánh mắt.


Giữa tích tắc đó, Quách Tước Nhi thoáng lộ xuất một nụ cười giảo hoạt, tràn ngập mừng vui, cũng tràn ngập tán thưởng.


Vô Kỵ quả thật đáng để tán thưởng.


Vở kịch này chàng diễn thật không tệ, mới thấy đã diễn một mạch luôn tuồng.


Giữa tích tắc đó, thứ thoáng lộ trong ánh mắt Vô Kỵ chỉ có cảm kích.


Chàng không thể không cảm kích.


Không có Quách Tước Nhi, chàng căn bản vô phương diễn xuất vở kịch đó, cả vai diễn cũng là nhờ Quách Tước Nhi an bài cho chàng.


Chàng thấy được vai diễn đó rất đẹp mắt, ít ra có thể làm đẹp mắt Đường Khuyết.


Đường Khuyết chính đang cần một người lúc nào cũng có thể đi giết người cho hắn.


Quách Tước Nhi, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng thấy được điểm đó, cho nên mới an bài một vai diễn như vậy cho Vô Kỵ.


Hiện tại Vô Kỵ đương nhiên cũng tin lời nói của Đường Khuyết, ở đây quả thật có một bằng hữu đang đợi chàng.


May là bằng hữu đó tịnh không phải là bằng hữu của Đường Khuyết, mà là bằng hữu của chàng.


Bằng hữu như vậy chỉ cần có một người cũng đủ rồi.


Vô Kỵ chưa từng nghĩ đến ở đây chàng còn có bằng hữu, hơn nữa lại là một hảo bằng hữu.


oo SSaaiii LLaầ à à mm Tiểu lâu đó tịnh không thể coi là nhỏ, trên lầu không ngờ có bốn gian phòng, bốn gian phòng đều không thể coi là chật hẹp gì.


Đường Khuyết đưa Vô Kỵ vào căn phòng thứ nhất bên trái:


- Ngươi thấy gian phòng này ra sao ?


Trong phòng có giường chiếu rộng rãi mềm mại, trên giường đã sắp dọn sạch sẽ gọn gàng, ngoài song cửa một màu xanh rờn, không khí trong ngần tươi mát.


Vô Kỵ đáp:


- Rất tốt.


Đường Khuyết hỏi:


- Ngươi có muốn ở lại đây không ?


Vô Kỵ đáp:


- Muốn.


Đường Khuyết thốt:


- Ta cũng rất muốn để ngươi ở lại đây, ngươi cao hứng ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu.


Vô Kỵ nói:


- Vậy thì rất tốt.


Đường Khuyết thốt:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Vẻ đẹp

Vẻ đẹp

Gấu và Sói ngồi nói chuyện trên trời dưới đất. Cạnh đó có một chị Bướm đang

24-06-2016
Ốc nhỏ

Ốc nhỏ

Ở cái tuổi mười sáu, có lẽ cô bé nào cũng từng có một giấc mơ cổ tích của riêng

30-06-2016
Mưa đầu mùa

Mưa đầu mùa

Lúc mới gặp, tôi đã có dự cảm không tốt về tương lai của mình... *** -

26-06-2016
Những ngày như thế

Những ngày như thế

Tự dưng, tất cả mọi chuyện khác trôi qua, nhẹ nhàng như gió, quan trọng là giờ tất

27-06-2016
Đồ cũ

Đồ cũ

  Cả anh và bà lặng người. Thằng bé bị bố mắng, ngơ ngác! ***   Nhà có những

29-06-2016

XtGem Forum catalog