Đường Khuyết hỏi:
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Hắn là ai ?
Quách Tước Nhi đáp:
- Ngươi trước hết hãy giết hắn đi, ta nói sau cũng không muộn.
Đường Khuyết thốt:
- Ngươi nói ra trước đi, ta giết sau cũng không muộn.
Quách Tước Nhi nói:
- Vậy là quá trễ.
Gã chỉ Vô Kỵ:
- Người đó không những âm trầm ngoan độc, mà còn rất nguy hiểm, ngươi nhất định phải xuất thủ trước.
Đường Khuyết tịnh không có ý tứ động thủ.
Vô Kỵ cũng không động.
Tiểu Bảo lại đã len lén bước qua, xuất thủ nhanh như chớp, một quyền đấm vào mũi Vô Kỵ.
"Bộp" một tiếng, mũi đã gãy.
Gãy không phải là mũi Vô Kỵ, mà là mũi Tiểu Bảo.
Quyền đầu của Tiểu Bảo vừa đánh ra, quyền đầu của Vô Kỵ đã đấm vào mũi Tiểu Bảo.
Cả người gã bị đấm bay lên, đâm thẳng vào vách tường.
Nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.
Quách Tước Nhi nhảy dựng:
- Ngươi xem xem người đó có đáng chết không, hắn rõ ràng biết quan hệ giữa ngươi và Tiểu Bảo, hắn không ngờ còn hạ độc thủ, ngươi hiện tại không giết hắn thì còn muốn đợi đến chừng nào ?
Đường Khuyết không ngờ vẫn không có ý muốn xuất thủ, lại nhìn Tiểu Bảo lắc lắc đầu thở dài:
- Nhìn ngươi không những không có ngoại biểu thông minh, mà còn ngu hơn cả trong tưởng tượng của ta.
Quách Tước Nhi hỏi thay Tiểu Bảo:
- Sao vậy ?
Đường Khuyết đáp:
- Gã rõ ràng biết người đó rất ngoan độc, lại nguy hiểm, tại sao lại vẫn muốn xuất thủ ?
Quách Tước Nhi hỏi:
- Lẽ nào một quyền đó là vô dụng.
Đường Khuyết đáp:
- Xem chừng là vô dụng.
Quách Tước Nhi lại hỏi:
- Ngươi tại sao lại không xuất thủ giùm gã ?
Đường Khuyết nhíu mắt nhìn Vô Kỵ:
- Bởi vì ta đối với hắn càng lúc càng có hứng thú.
Quách Tước Nhi hỏi:
- Ngươi có biết hắn là ai không ?
Đường Khuyết đáp:
- Không biết.
Quách Tước Nhi nói:
- Hắn là hung thủ, là hung thủ đã giết mười ba người.
Đường Khuyết hỏi:
- Hắn thật đã giết mười ba người ?
Quách Tước Nhi đáp:
- Tuyệt đối không thiếu một người.
Đường Khuyết hỏi:
- Hắn tại sao lại giết bọn họ ?
Quách Tước Nhi đáp:
- Bởi vì có người dâng cho hắn năm vạng lượng bạc.
Đường Khuyết hỏi:
- Vô luận là ai, một khi đem dâng cho hắn năm vạn lượng bạc, hắn chịu đi giết người ?
Quách Tước Nhi đáp:
- Hắn luôn luôn chỉ nhận tiền, không nhận người.
Đường Khuyết bỗng quay mình nhìn Vô Kỵ:
- Lời gã nói có phải là thật không ?
Vô Kỵ đáp:
- Chỉ có một câu là không.
Đường Khuyết hỏi:
- Câu nào ?
Vô Kỵ đáp:
- Giá tiền gã nói không đúng.
Chàng điềm đạm nói tiếp:
- Hiện tại giá tiền của ta đã tăng rồi, không có mười vạn lượng, ta tuyệt không xuất thủ.
Đường Khuyết lại thở dài:
- Cần mười vạn lượng bạc mới giết một người, giá tiền đó quá mắc.
Vô Kỵ thốt:
- Không mắc.
Đường Khuyết hỏi:
- Mười vạn lượng vẫn không mắc ?
Vô Kỵ đáp:
- Có người chịu đưa cho ta mười vạn lượng, giá tiền đó tất không mắc.
Đường Khuyết hỏi:
- Lần nào có phải lại có người đưa cho ngươi mười vạn lượng, kêu ngươi đến đây giết người ?
Vô Kỵ đáp:
- Ta luôn luôn chỉ nhận giết người tin chắc có thể giết, sau khi giết người nhất định phải có thể thoái lui nguyên vẹn.
Chàng cười lạnh, nói tiếp:
- Người có thể giết rất nhiều, chỗ giết người cũng không ít, ta còn chưa muốn chết, tại sao lại phải đến Đường Gia Bảo Phố giết người của Đường gia ?
Đường Khuyết cười lớn:
- Có lý.
Quách Tước Nhi lại hét lớn:
- Nhưng hắn đến đây không phải là có hảo tâm đâu.
Đường Khuyết thốt:
- Ồ ?
Quách Tước Nhi nói:
- Hắn giết người, người ta đương nhiên cũng muốn giết hắn, hắn đến đây nhất định là vì muốn tránh gió, ngươi nếu nghĩ hắn thật là bằng hữu của Đường Ngọc, có lòng hảo tâm muốn đưa Đường Ngọc về, ngươi đã lầm rồi, ngươi nếu lưu giữ hắn lại, nhất định sẽ rước phiền lên người.
Đường Khuyết mỉm cười:
- Ngươi thấy ta có phải là người sợ phiền toái không ?
Quách Tước Nhi ngây người, thở dài, cười khổ:
- Không.
Đường Khuyết nói:
- Kỳ thật các ngươi vốn đáng lẽ là hảo bằng hữu.
Chương trước | Chương sau