Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 114 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 8 - Hổ huyệt

↓↓

Tam thiếu gia của Đường gia là Đường Ngọc.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tiểu Bảo nói:


- Thương thế của y đã được Lão Tổ Tôn trị lành, đã có thể uống canh nhân sâm rồi.


oo Moộ ä ä ttt BBaằ è è nngg HHưữ õ õ uu Đường Ngọc đã có thể uống canh nhân sâm.


Một người nếu đã có thể uống canh nhân sâm, đương nhiên cũng có thể nói ra rất nhiều chuyện.


Rất nhiều chuyện một khi y nói ra là Vô Kỵ phải mất mạng.


Nhưng Vô Kỵ tịnh không giật mình tái mặt, mồ hôi lạnh cũng không vì sợ sệt mà toát ra.


Chàng không ngờ cả một chút phản ứng cũng không có.


Đường Khuyết lại dùng khóe mắt liếc chàng, chợt hỏi:


- Đường Ngọc có phải là hảo bằng hữu của ngươi không ?


Vô Kỵ đáp:


- Phải.


Đường Khuyết hỏi:


- Hảo bằng hữu của ngươi đã lành thương thế, ngươi sao lại không cao hứng chút nào vậy ?


Vô Kỵ đáp:


- Ta cao hứng giùm y.


Đường Khuyết hỏi:


- Nhưng ta lại không thấy chút nào.


Vô Kỵ đáp:


- Bởi vì ta cũng như ngươi vậy, vô luận trong lòng có cao hứng hay là sợ, người ta đều nhìn không ra.


Đường Khuyết nói:


- Cho dù trong lòng ngươi có sợ muốn chết, trên mặt vẫn có thể cười, cho dù ngươi cười cực kỳ cởi mở, trong lòng vị tất đã cao hứng.


Vô Kỵ nói:


- Hoàn toàn chính xác.


Đường Khuyết cười, cười lớn:


- Ta thích dạng người như ngươi, bọn ta sau này cũng nhất định sẽ trở thành hảo bằng hữu.


Vô Kỵ thốt:


- Không nhất định.


Đường Khuyết hỏi:


- Tại sao ?


Vô Kỵ đáp:


- Bởi vì ta cũng như ngươi vậy, lúc miệng nói "nhất định", trong lòng vị tất thật nghĩ như vậy.


Đường Khuyết nói:


- Khi miệng ngươi nói "không nhất định", có lẽ đã coi ta là hảo bằng hữu.


Vô Kỵ đáp:


- Không nhất định.


Đường Khuyết lại cười lớn:


- Không tưởng được trừ ta ra, trên thế gian không ngờ còn có người như vậy.


Vô Kỵ không cười.


Có những người vai diễn nên cười, lúc nào chỗ nào cũng nên cười, có những người vai diễn lại không hay cười.


Đợi đến khi Đường Khuyết cười xong, Vô Kỵ mới hỏi:


- Hiện tại ngươi có phải muốn dẫn ta đi gặp Đường Ngọc ?


Trong ánh mắt cười cợt của Đường Khuyết lại lộ xuất ánh sáng bén như mũi kim:


- Ngươi có muốn đi gặp y không ?


Vô Kỵ hỏi ngược:


- Y nếu biết ta đã đến, có nhất định muốn các ngươi dẫn ta đến gặp y không ?


Đường Khuyết thừa nhận:


- Y nhất định rất muốn gặp ngươi.


Vô Kỵ thốt:


- Cho nên ta cho dù thật không muốn đi gặp y, cũng không thể không đi.


Đường Khuyết nói:


- Hoàn toàn chính xác.


Hắn chợt lại cười cười:


- Kỳ thật người muốn gặp ngươi không phải chỉ có một mình y.


Vô Kỵ hỏi:


- Ngoài y ra còn có ai nữa ?


Đường Khuyết đáp:


- Còn có một vị bằng hữu, một bằng hữu rất tốt.


Vô Kỵ hỏi:


- Bằng hữu của ai ?


Đường Khuyết đáp:


- Của ta.


Vô Kỵ hỏi:


- Bằng hữu của ngươi tại sao lại muốn gặp ta ?


Đường Khuyết đáp:


- Bởi vì gã biết ngươi.


Ánh mắt bén nhọn như mũi kim của hắn chằm chằm nhìn Vô Kỵ, gằn từng tiếng:


- Ngươi tuy không biết gã, gã lại biết ngươi.


oo Đường rất dài.


Cuối đường là một từ đường kiến trúc rất hoành vĩ, sau từ đường là một cánh rừng xanh rờn.


Giữa rừng cây dày đặc thấp thoáng một góc tiểu lâu.


Đường Khuyết nói:


- Bọn họ đang đợi ngươi ở đó.


Vô Kỵ hỏi:


- Bọn họ là Đường Ngọc và bằng hữu của ngươi ?


Đường Khuyết đáp:


- Phải.


Cho đến bây giờ, hắn còn chưa hỏi tới lai lịch của Vô Kỵ, hắn thậm chí cả đề cập tới cũng không đề cập.


Đó có phải là vì bằng hữu của hắn đã đem lai lịch của Vô Kỵ nói cho hắn biết ?


Cho nên hắn căn bản bất tất phải hỏi.


Hắn luôn luôn không đổi sắc mặt, luôn luôn cười, bởi vì hắn không thể để Vô Kỵ có chút cảnh giới mới có thể theo hắn đến đây.


Đến tìm chết.


Bằng hữu của hắn là ai ? Có thật là biết lai lịch của Vô Kỵ không ?


Hiện tại những vấn đều đó đều không còn trọng yếu nữa, bởi vì Đường Ngọc đã "hồi tỉnh".


Đường Ngọc đương nhiên biết Vô Kỵ là ai.


Hiện tại Vô Kỵ cũng nên biết, một khi bước vào tòa tiểu lâu đó là phải chết trong đó, chắc chắn phải chết.


Chàng nên mau mau bỏ chạy.


Không cần biết bây giờ chàng còn có thể chạy thoát hay không, chàng đáng lẽ phải thử.


Ít ra có một hai phần cơ hội.


Nhưng chàng không chạy, thậm chí cả sắc mặt cũng không biến, chàng chừng như chịu chết ở đây.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Hà Nội chờ

Hà Nội chờ

"Phương ạ, có những điều đã mất rồi thì không bao giờ trở lại được, nhưng có

28-06-2016
Vác balo lên vai và đi

Vác balo lên vai và đi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Tại sao lại là ba?

Tại sao lại là ba?

Audio - Nghề của Tèo là bán báo dạo, nó thích nhất là bán báo "Công An " vì tờ báo đó

01-07-2016
Khung cửa sổ lá rơi

Khung cửa sổ lá rơi

Dành tình cảm cho một người đâu phải là điều đáng xấu hổ, cũng chẳng có lý do gì

23-06-2016
Một nửa Sài Gòn

Một nửa Sài Gòn

Em ở đâu, trong nỗi nhớ rất mực trầm lắng còn mãi trên tóc mai của nhân loại. Vuốt

29-06-2016