The Soda Pop
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 32 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 8 - Hổ huyệt

↓↓

Ca ca sợ muội muội tịnh không có gì là kỳ quái, có rất nhiều người làm ca ca đều rất sợ muội muội.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đó đương nhiên tịnh không phải vì muội muội thật đáng sợ, mà là vì muội muội tinh quái quỷ quyệt.


Đường Khuyết nói:


- May là muội muội của ta cũng đã cưới chồng rồi.


Vô Kỵ hỏi:


- Cưới ai ?


Đường Khuyết đáp:


- Lôi Chấn Thiên.


Lôi Chấn Thiên là tử địch của Đại Phong Đường, Lôi Chấn Thiên là chủ nhân của Phích Lịch Đường.


Thù hận giữa Thượng Quan Nhẫn và Vô Kỵ càng là bất cộng đái thiên.


Hiện tại Vô Kỵ tuy còn chưa nhìn thấy bọn họ, lại đã vô ý trung nhìn thấy thê tử của bọn họ.


Chàng không ngờ còn cảm thấy thê tử của bọn họ rất khả ái.


Thái độ của hai người bọn họ đối với chàng đều rất kỳ quái.


Hai người đều nhìn chàng chằm chằm, nhìn rất lâu, sau đó lại trao đổi một cái liếc mắt rất kỳ quái với nhau.


Nhưng bọn họ tịnh không hỏi Đường Khuyết coi chàng là ai. Lẽ nào bọn họ đã biết chàng rất rõ.


Lúc trước khi đi, muội muội của Đường Khuyết phảng phất còn nhìn chàng cười cười, đôi mắt to tròn mỹ lệ lại híp lại thành một đường, một đường uốn uốn éo éo, phảng phất muốn nắm bắt tâm tưởng chàng.


Một cô gái như vậy, một đôi mắt tình tứ như vậy, Lôi Chấn Thiên lại là lão nhân.


Trong Đại Phong Đường đương nhiên cũng có tư liệu liên quan tới Lôi Chấn Thiên, Vô Kỵ nhớ hắn năm nay xem chừng cũng đã năm mươi tám, năm mươi chín.


Hắn cưới được một bà vợ như vậy, không biết có phải là phước khí của hắn không ?


Vô Kỵ lại nghĩ đến Mật Cơ.


Chàng chợt nghĩ đến rất nhiều chuyện, đang lướt qua những chuyện đó trong đầu, bỗng nghe thấy một tràng tiếng chuông vui tai.


Chàng ngẩng đầu, nhìn thấy một con bồ câu.


Bầu trời xanh thẳm, bồ câu trắng muốt, chuông vàng chói lọi.


Mỗi chân đều đeo chuông vàng, con bồ câu to lớn từ trên trời cao hạ xuống, bay lên lưng chừng núi.


Trên đường lập tức vang tiếng xôn xao, mọi người trong tiệm đều chạy ra, nhìn con bồ câu hoan hô.


"Đại thiếu gia lại đã thắng".


Mọi người đều cười, Đường Khuyết cũng cười, nhìn lại không khoái trá giống như nụ cười của người khác.


Vô Kỵ đã chú ý đến điểm đó, lập tức hỏi:


- Vị đại thiếu gia đó là đại thiếu gia của nhà nào vậy ?


Đường Khuyết đáp:


- Đương nhiên là đại thiếu gia của Đường gia, Đường Ngạo.


Vô Kỵ hỏi:


- Gã là đại thiếu gia, còn ngươi ?


Đường Khuyết đáp:


- Ta là đại quan.


Vô Kỵ hỏi:


- Các ngươi là anh em ruột ?


Đường Khuyết đáp:


- Ừm.


Vô Kỵ hỏi:


- Hai người các ngươi thật ra ai lớn hơn ?


Đường Khuyết đáp:


- Không biết.


Vô Kỵ hỏi:


- Sao ngươi lại không biết chứ ?


Đường Khuyết đáp:


- Bởi vì mẫu thân ta có nói là ta sinh ra trước, mẫu thân gã lại nói là gã sinh ra trước, thật ra ai sinh ra trước cũng không ai biết được, nhưng ai cũng không chịu làm lão nhị, cho nên Đường gia bọn ta có một vị đại thiếu gia, một vị đại quan.


Hắn nheo mắt cười:


- Nếu phụ thân ngươi cũng có mấy bà vợ như vậy, ngươi sẽ biết chuyện ra làm sao.


Trong ánh mắt của hắn phảng phất có chút hận tức.


Vô Kỵ không hỏi nữa.


Chàng đã thấy được mối mâu thuẫn và rạn nứt giữa huynh đệ bọn họ, chàng cảm thấy rất vừa lòng.


Đường Khuyết nói:


- Bồ câu bay về biểu thị trận chiến lần này gã lại đã thắng, thắng liên tục bốn trận, đánh bại bốn vị kiếm khách danh chấn thiên hạ, có thể ăn mừng được rồi.


Vô Kỵ hỏi:


- Bốn vị kiếm khách danh chấn thiên hạ đó là bốn vị nào ?


Đường Khuyết hững hờ đáp:


- Không những đều là người kiếm pháp cực cao, danh vọng cực nổi, nếu không cũng không xứng để đại thiếu gia của Đường gia xuất thủ.


Vô Kỵ hỏi:


- Gã có thù với bốn người đó ?


Đường Khuyết đáp:


- Không có.


Vô Kỵ hỏi:


- Gã tại sao lại muốn đến tìm bọn họ ?


Đường Khuyết đáp:


- Bởi vì gã muốn để người khác biết đệ tử của Đường gia tịnh không nhất định phải dựa vào ám khí để thủ thắng.


Vô Kỵ hỏi:


- Gã dùng cái gì để thủ thắng ?


Đường Khuyết đáp:


- Dùng kiếm.


Hắn hững hờ nói tiếp:


- Chỉ có dùng kiếm đánh bại cao thủ đã thành danh bằng kiếm mới có thể hiển lộ tài nghệ của đại thiếu gia Đường gia.


Vô Kỵ hỏi:


- Kiếm pháp của gã cực cao ?


Đường Khuyết cười cười:


- Ngươi cũng dùng kiếm, đợi đến khi gã trở về, rất có thể cũng sẽ tìm ngươi tỷ kiếm, lúc đó ngươi sẽ biết kiếm pháp của gã ra sao.


Vô Kỵ cũng cười cười:


- Xem ra ta tốt hơn hết là vĩnh viễn không biết.


Bồ câu đã bay xa, Tiểu Bảo, vị bằng hữu anh tuấn của Đường Khuyết đã đến.


Gã trở về Đường Gia Bảo Phố trước, hiển nhiên là áp chuyển cỗ quan tài đựng Đường Ngọc và Mật Cơ về.


Gã bước tới, tỏ vẻ hưng phấn, khoái trá, từ xa xa đã nói lớn:


- Vui quá vui quá, thật là phải ăn mừng mới được.


Đường Khuyết dùng khóe mắt liếc gã:


- Có quan hệ tới chuyện đại thiếu gia của Đường gia đã chiến thắng ?


Tiểu Bảo đáp:


- Không có quan hệ gì.


Đường Khuyết lạnh lùng hỏi:


- Vậy ngươi cao hứng cái gì ?


Tiểu Bảo đáp:


- Tôi cao hứng giùm cho tam thiếu gia của Đường gia.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Miền kí ức

Miền kí ức

"Đừng nghĩ tuổi thơ có thể được mua bằng tiền, không có tuổi thơ thì tâm hồn đã

26-06-2016
Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Nơi này mưa không dột, gió không lạnh nhưng sao lại nhớ căn nhà của mẹ. Mẹ ơi, cảm

29-06-2016
Con lừa và con la

Con lừa và con la

Lừa và La cùng đi đường. Hai con cùng chở hàng bằng nhau. Lừa càu nhàu là La cũng mang

24-06-2016
Binh pháp tỏ tình

Binh pháp tỏ tình

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tháng năm có

27-06-2016
Màu đỏ

Màu đỏ

Bất ngờ Tuấn đặt một nụ hôn lên đôi má bầu bĩnh của An. An cũng cảm thấy thật

30-06-2016
Pháo hoa

Pháo hoa

Tuổi trẻ của chúng ta, nếu không phải là tình yêu sâu đậm thì hẳn sẽ phải là một

24-06-2016