Cây cối xanh rờn, tiểu lâu u tĩnh.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Ngày xuân.
Một người có thể chết ở một nơi mỹ lệ như vầy, thời tiết mỹ lệ như vầy, quả thật không thể coi là quá xấu tệ.
Dưới tiểu lâu có hoa sắp nở, có hoa đã nở.
Cửa dưới tiểu lâu không mở.
Đường Khuyết thò tay ra, cũng không biết là muốn gõ cửa, hay là muốn đẩy cửa.
Hắn không gõ cửa, cũng không đẩy cửa.
Hắn chợt quay người đối diện Vô Kỵ, chợt nói:
- Ta bội phục ngươi.
Vô Kỵ thốt:
- Ồ ?
Đường Khuyết nói:
- Ngươi dám theo ta đến đây, ta thật bội phục ngươi.
Vô Kỵ thốt:
- Ồ ?
Đường Khuyết nói:
- Bởi vì ta biết ngươi tuyệt không phải là bằng hữu của Đường Ngọc.
Vô Kỵ không biến sắc.
Đường Khuyết nói:
- Ta là anh em ruột của Đường Ngọc, y từ nhỏ đã theo ta, ta hiểu rõ y hơn ai hết, nhưng đến lúc tất yếu, y cho dù có phải đem ta bán cho người khác làm nhân bánh bao, y không nhíu mày, ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Hắn cười cười:
- Người như y, làm sao có thể có bằng hữu được ? Ngươi làm sao có thể là bằng hữu của y ?
Vô Kỵ vẫn không đổi sắc, chỉ điềm đạm hỏi:
- Nếu ta không phải là bằng hữu của y, thì ta là ai ?
Đường Khuyết đáp:
- Không phải là bằng hữu thì là địch nhân.
Vô Kỵ thốt:
- Ồ ?
Đường Khuyết nói:
- Địch nhân cũng có rất nhiều hạng, hạng đáng chết nhất là gian tế.
Vô Kỵ hỏi:
- Ta là hạng đó ?
Đường Khuyết đáp:
- Ngươi là hạng đáng kính nhất.
Hắn thở dài:
- Một gian tế không ngờ lại dám theo ta đến đây, ta thật không thể không bội phục.
Vô Kỵ thốt:
- Kỳ thật cũng không có gì đáng bội phục.
Đường Khuyết "ồ" lên một tiếng.
Vô Kỵ nói:
- Cho dù ta là gian tế, ta cũng theo ngươi đến đây.
Đường Khuyết thốt:
- Ồ ?
Vô Kỵ nói:
- Bởi vì ta biết Đường Ngọc tịnh còn chưa tỉnh, các ngươi chỉ bất quá muốn dùng cách này để dọ thử ta.
Đường Khuyết thốt:
- Ồ ?
Vô Kỵ nói:
- Các ngươi còn muốn dùng cách này để dọ thử ta, biểu thị các ngươi còn chưa thể xác định ta thật ra có phải là gian tế hay không.
Đường Khuyết lại cười, lại dùng ánh mắt bén nhọn như mũi kim nhìn chàng chăm chăm:
- Ngươi làm sao có thể biết Đường Ngọc còn chưa tỉnh ?
Vô Kỵ đáp:
- Bởi vì nhân sâm là thuốc bổ, một người trúng độc cho dù đã tỉnh dậy cũng tuyệt không thể uống canh nhân sâm, nếu không chất độc còn dư lại trong thân thể khó tránh khỏi lại phát tác.
Chàng điềm đạm nói tiếp:
- Đường gia là chuyên gia dụng độc, làm sao có thể không hiểu được đạo lý đó chứ ?
Đường Khuyết không thể phủ nhận:
- Đạo lý đó bọn ta quả thật nên hiểu.
Vô Kỵ nói:
- Chỉ tiếc gã không hiểu.
Chàng lạnh lùng nhìn Tiểu Bảo:
- Vị bằng hữu của ngươi tịnh không thông minh như bề ngoài của gã cho thấy.
Khuôn mặt anh tuấn phi thường của Tiểu Bảo đỏ bừng lên, nắm chặt quyền đầu, chừng như hận không nhào tới đấm một quyền vào mũi Vô Kỵ được.
Chỉ tiếc một quyền đó thật không có cách nào đánh ra, bởi vì Đường Khuyết không ngờ cũng đồng ý.
Đường Khuyết lại thở dài, cười khổ:
- Vị bằng hữu của ta quả thật không thông minh như bề ngoài của gã cho thấy, ngươi hình như lại thông minh hơn bề ngoại biểu rất nhiều.
Vô Kỵ nói:
- Cho nên ta đã đến.
Đường Khuyết thốt:
- Chỉ tiếc ngươi quên bên trong ta còn có một bằng hữu khác biết ngươi.
Vô Kỵ thốt:
- Ồ ?
Đường Khuyết hỏi:
- Ngươi không tin ?
Vô Kỵ không thể không tin, bởi vì Đường Khuyết đã đẩy cửa dưới tiểu lâu.
Cửa vừa mở ra, chàng đã nhìn thấy bằng hữu đó.
Người chàng nhìn thấy không những là bằng hữu của Đường Khuyết, vốn cũng là bằng hữu của chàng.
Người chàng nhìn thấy là Quách Tước Nhi.
Trong phòng vừa mát mẻ, vừa u tĩnh.
Quách Tước Nhi đang uống rượu, chễm chệ ngồi dương dương đắc ý trên một cái ghế điêu hoa uống rượu.
Lúc người đó tỉnh táo xem chừng không nhiều.
Nhưng vừa nhìn thấy Vô Kỵ, gã lập tức tỉnh liền, nhảy dựng lên:
- Là hắn, chính là hắn !
Gã chằm chằm nhìn Vô Kỵ, cười lạnh âm trầm:
- Không tưởng đượng ngươi không ngờ cũng dám đến đây.
Vô Kỵ vẫn không biến sắc.
Trên dưới toàn thân chàng, mỗi một dây thần kinh xem chừng là một sợi thép, thép dùng sắt tinh chất luyện thành.
Đường Khuyết hỏi:
- Ngươi biết hắn ?
Quách Tước Nhi đáp:
- Ta đương nhiên là biết hắn, ta không nhận ra hắn thì ai nhận ra ?
Chương trước | Chương sau